Tối nay Triệu Bân đã cởi bỏ mặt nạ da người, y phục trắng mà tóc cũng đã bạc.
Mà đêm nay Diệu Ngữ lại càng có thêm nhiều tính người, trên người vẫn mặc bộ giá y màu đỏ tươi.
Có không ít người liếc nhìn, cảm thấy hai người bọn họ thật kỳ quặc.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn rất xứng với bốn chữ trai tài gái sắc.
Đi tới một nơi, Diệu Ngữ đột nhiên đứng lại, kéo Triệu Bân nhìn về một hướng.
Triệu Bân nhìn theo mới nhận ra trước mắt là một ông già mập mạp bán kẹo hồ lô.
Triệu Bân mỉm cười bước về hướng đó.
Khi quay lại, trên tay hắn còn cầm theo hai cây kẹo hồ lô.
"Khi ta còn nhỏ, mẹ ta cũng thường mua cho ta".
"Ca ca rất hay trêu đùa ta, thế nên thường bị cha phạt đứng tấn".
“Trước cửa nhà ta có một cây cổ thụ nở hoa màu tím”.
Diệu Ngữ cầm cây kẹo hồ lô trong tay rồi kể lại chuyện quá khứ của mình, tiểu nha đầu thích ăn ngọt, mỉm cười rất hồn nhiên, nhìn thế nào cũng không giống một xác sống, đi ở dưới ánh trăng còn tỏa sáng như mộng.
Triệu Bân im lặng, chỉ làm người lắng nghe chân thành.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng đã lén nhìn linh hồn bản mạng của Diệu Ngữ, dường như thấy nó đang dần dần sống lại, điều này càng khiến cho hắn thêm tin tưởng vững chắc rằng Diệu Ngữ đang chậm rãi sống lại, nếu như linh hồn hoàn toàn sống lại thì Diệu Ngữ có thể trở về dương gian.
“Là do hơi thở hồng trần sao?”, hắn thầm lẩm bẩm trong lòng.
Trần thế phồn hoa, xác sống lại có thể hấp thụ hơi thở hồng trần rồi chậm rãi hoàn dương?
Trong khi hắn đang suy nghĩ thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lọt vào trong tầm mắt.
Ma quân cùng Ma hậu cũng đang ở đây.
Ma quân vẫn không có gì thay đổi, thần thái vẫn vĩ đại như vậy.
Còn Ma hậu sau nhiều ngày không gặp lại tái tạo được thân thể, trong tay cô ta cũng cầm hai cây kẹo hồ lô, cũng đang mỉm cười hồn nhiên như Diệu Ngữ vậy, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy bối rối.
Nếu như có người quen ở đây thì chắc chắn phải thở dài tặc lưỡi.
Thánh tử Thiên Tông cùng Bất Diệt Ma quân đều là anh hùng cái thế, đều có tư cách đại diện cho cả một thời đại, ngay cả thê tử của bọn họ cũng không bình thường giống nhau, Diệu Ngữ là xác sống, Ma hậu đến nay vẫn còn ngốc nghếch.
“Còn bao lâu nữa?”, Triệu Bân cầm một bầu rượu lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!