Ma Quân lấy một giọt máu của hắn, dùng bí pháp truy thiên.
Triệu Bân thì cầm kính viễn vọng quan sát khắp nơi, chưa biết chừng có thể trông thấy đất Phật.
Ý tưởng này chẳng khác nào ảo tưởng.
“Huyết thống của ngươi từ đâu mà có?”, trong lúc chờ đợi, Ma Quân đột nhiên hỏi.
“Đọa Tiên Vân Hải!”, Triệu Bân trả lời thành thật.
Sau đó, hắn hỏi thêm một câu: “Tiền bối có biết đây là huyết thống gì không?”
Ma Quân không đáp lời, ông ta trích thêm một giọt máu của Triệu Bân, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay rồi ngắm nghía.
Xem xét hồi lâu, ông ta mới trầm ngâm thốt ra hai chữ: “Thể tiên”.
Triệu Bân không nói gì thêm, chỉ nhìn Ma Quân với vẻ thăm dò, đợi ông ta nói tiếp.
“Là thể tiên, không cần nghi ngờ”, Ma Quân tỏ ra thâm sâu.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn nhìn Ma Quân có vẻ hơi giống liếc xéo. Nửa đêm nửa hôm, dường như hắn nghe được hai câu hết sức vô dụng. Huyết mạch bá đạo thế này, chắc chắn là thể tiên rồi! Nhưng thể tiên nhiều như thế, huyết mạch của hắn thuộc nhánh nào? Hắn muốn một câu trả lời xác đáng.
Ma Quân không thể đưa ra đáp án được.
Theo Nguyệt Thần, ở phàm giới, không thể có ai nhận ra được huyết mạch này.
Sau đó không lâu, hai người lại lên đường.
Suốt dọc đường sau đó, hai người cứ đi rồi lại dừng.
Ma Hậu vẫn chưa tìm thấy, nhưng Triệu bị rút mất không ít máu.
Về việc này, Triệu Bân cam tâm tình nguyện, chỉ cần tìm được Ma Hậu, đánh hắn một trận cũng không thành vấn đề.
Hai người tiếp đất thêm lần nữa là ở một cánh rừng mênh mông.
Triệu Bân từng nhìn bản đồ, trên đó có ghi chú, nơi này là rừng rậm viễn cổ.
Giống như tên gọi, lịch sử của khu rừng này rất xa xưa, được truyền từ thời kỳ viễn cổ tới nay. Đứng trên cao nhìn xuống, bên dưới là cỏ cây um tùm, những thân cây to phải vài người mới ôm hết được.
“Tiền bối”, Triệu Bân rất tự giác chìa máu của mình cho ông ta.
“Không cần đâu”, Ma Quân khẽ phất tay, trả máu của Triệu Bân về cơ thể của hắn.
Hai mắt Triệu Bân lập tức lóe sáng, hiển nhiên Ma Quân đã tìm thấy Ma Hậu rồi, ở ngay trong khu rừng viễn cổ này.
Có lẽ vì khoảng cách khá gần, có thể dùng tới cảm ứng bằng tâm hồn.
Ma Quân cảm ứng không hề sai, Ma Hậu quả thực đang ở trong khu rừng này.
Sâu trong rừng, khói sương mơ hồ, đã vậy còn có âm khí điên cuồng phóng ra.
Ở nơi âm khí che đậy có một tòa địa cung xa xưa, bên trong địa cung là ba bóng người đang đứng thẳng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!