Khi Triệu Bân thu tay, hắn lảo đảo đứng không vững.
Mấy ngày liền không ngừng cúng tế luyện độ, chân nguyên và tiên lực đã bị tiêu hao sạch rồi.
Diệu Ngữ lao lên phía trước, đỡ lấy hắn.
Bởi vì cô ta đỡ hắn, đôi mắt của Triệu Bân trở nên thâm thúy hơn.
Hắn có thể cảm nhận rõ rệt, bàn tay của Diệu Ngữ có độ ấm chứ không còn lạnh ngắt như trước kia. Mấy ngày nay cô ta bỗng dưng rất bất thường, số lần ra ngoài khá thường xuyên, biểu cảm đờ đẫn và đôi mắt vô hồn cũng dần dần có thêm cảm xúc, thỉnh thoảng còn bật ra vài ba câu tiếng người.
Theo hắn thấy, đây là một dấu hiệu tốt.
Cứ theo đà này, có lẽ Diệu Ngữ thực sự có thể quay về dương gian.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài ngọn núi vang lên tiếng hô hào của Thương Khung, Ma Quân sắp xuất quan rồi.
Triệu Bân cất đàn đá, bước ra khỏi ngọn núi của Triệu gia.
“Sắp xuất quan rồi”.
Khi Triệu Bân tới bên ngoài rừng trúc thì Thương Khung đang ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hư không xuất hiện nhiều khải tượng, có núi non sông nước như tiên cảnh.
Trong dị tượng ẩn giấu khí vận, cao thủ Thiên Võ hàng thật giá thật.
Ma Quân đã quay về cảnh giới Thiên Võ, Triệu Bân dù ở bên ngoài thôi cũng cảm thấy vô cùng áp lực.
Ma Quân từng là anh hùng cái thế thống nhất thiên hạ, quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, các cao thủ Thiên Võ khác không thể bì được.
Không chỉ có mình Triệu Bân mà Tiểu Hung Hổ cũng tới.
Bất Diệt Chiến Kích cũng có mặt ở đó, từ khi Ma Quân bế quan đến nay, nó luôn túc trực bên ngoài rừng trúc.
Ngoài họ ra còn có cả Tinh Hồn, người này từng là đệ tử chân truyền xếp hạng thứ ba của Thiên Tông, lai lịch rất thần bí, Thương Khung chưa từng tiết lộ. Bây giờ cậu ta cũng được gọi đến, chắc hẳn là người thân cận với Ma Quân.