Cửu Vĩ ngẩng đầu nhìn bầu trời, muốn tìm vì sao sáng nhất.
Không ai rõ hơn nó việc Long Phi hâm mộ Sở Vô Sương của Sở gia cỡ nào, dù đã chết nhưng vẫn có một Triệu Bân nhớ kỹ cô ta. Đêm nay, cuối cùng Long Phi cũng trở thành người mà mình hâm mộ nhất.
Không ai quấy rầy...
Đêm tĩnh lặng đến đáng sợ.
Chẳng biết từ lúc nào đã có người bơi tới.
Khi ngang qua đảo nhỏ, có người còn ngoái đầu quan sát.
“Kẻ nọ trông quen mặt thế! Hình như là Thánh tử Thiên Tông!”
“E là ngươi nhìn nhầm rồi!”
“Vẫn nên mau chóng lên đường thôi”.
“Thượng Dương chân nhân tổ chức đại thọ ba trăm tuổi, sao có thể tới trễ chứ”.
Kèm theo tiếng bàn tán, người qua đường càng đi càng xa, mà dù đã cách rất xa, họ vẫn ngoái đầu nhìn.
Cuối cùng Triệu Bân cũng có chút phản ứng, hắn không nói gì, một mình bước ra khỏi đảo nhỏ.
Sáng sớm.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống.
Hôm nay, Nam Vực rất náo nhiệt vì là ngày mừng thọ của Thượng Dương chân nhân, việc này truyền khắp tứ hải bát hoang. Hễ thế lực hay gia tộc nào có danh tiếng là đều được mời, dù trong tay không có thiệp mời, những kẻ đó cũng vội vàng tiến tới, lý do ngụy biện hết cái này tới cái khác, cốt chỉ vì muốn xin một ly rượu để uống.
Trên đảo Thượng Dương mây mù lượn lờ, mờ mịt mông lung.
Ở chỗ sâu trong đảo có thể nghe thấy tiếng chiêng trống đàn sáo vang lên lảnh lót, có thể nhìn thấy những cô gái mảnh mai đang nhảy múa. Trên từng chiếc bàn bằng ngọc có đủ thứ đồ thu hút ánh mắt, linh quả mọng nước, rượu thơm nồng, trường hợp vô cùng xa hoa.
“Gia chủ Công Tôn gia tới!”
“Chút lễ mọn dâng lên thành ý!”
“Mau! Mời vào trong, hôm nay phải uống thêm vài ly nhé!”
Khách khứa tứ phương không ngừng đến, thân phận không ai đơn giản.
Có rất nhiều gia tộc, thế lực cử đích thân lão tổ tới dự.
Không chỉ Nam Vực, các thế lực Đông Hải cũng tới không ít.
Chẳng ai tới tay không, thậm chí còn chơi rất “sộp”. Mấy món đó không thứ nào là thấp kém, tùy tiện cầm một cái mang ra ngoài thì đều là trân bảo quý giá, có tiền cũng không mua được.
Không khí náo nhiệt vô cùng.