Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Không nghĩ nhiều, hắn xoay kiếm chắn ngang trước người.  

 

Kiếm mang đánh trúng vào huyết kiếm, không hề sai lệch, làm lóe ra ánh sáng trắng.  

 

Có lẽ vì không ngờ tới hoặc dồn sức không đủ nên Triệu Bân bay ngược ra sau vì chấn động, va vào một tòa lầu gác nguy nga làm nó đổ sập, tiếng nổ lớn vang lên kinh động tới các cường giả Đại Nguyên ở phương xa.  

 

“Vẫn còn sống?”  

 

Cường giả Đại Nguyên tỏ ra kinh ngạc.  

 

Chỉ mới một loáng, làm sao Cơ Ngân đã chạy tới bên đó rồi?  

 

Đùng!  

 

Triệu Bân đứng thẳng người, giậm chân làm nền đất nứt ra.  

 

Tới lúc ấy hắn mới nhìn rõ kẻ ra tay, là một lão già mặc mãng bào, trông có vẻ khá giống Hùng Thương. Khí huyết cuồn cuộn tuôn trào, uy thế ngút trời, uy lực đè nén của Thiên Võ tung hoành bốn phương, đất trời ầm ầm rung chuyển, khỏi cần nói cũng biết đây là nhân vật tầm cỡ lão tổ của Đại Nguyên, chắc hẳn là có quan hệ huyết thống với Hùng Thương.  

 

Lão ta mạnh hơn Hùng Thương khá nhiều.  

 

Triệu Bân nhìn mà hai mắt nheo lại thành đường thẳng. Khí vận không lừa nổi kẻ khác, lão ta có thể nhìn thấu thuật triệu hồi ngược hướng của hắn là đủ biết đây không phải cao thủ Thiên Võ tầm thường. Trông phong trần mệt mỏi thế này, chẳng lẽ vừa quay về từ chiến trường sao?  

 

“Lão tổ?”  

 

Trông thấy lão già mặc mãng bào, cường giả Đại Nguyên lộ rõ vẻ vui mừng.  

 

Cuối cùng cũng có người trấn áp cục diện rồi, cao thủ Thiên Võ hàng thật giá thật.  

 

“Cơ Ngân, ngươi bắt nạt Đại Nguyên quá đáng”, cao thủ kia điềm tĩnh nói.  

 

“Đúng là nực cười!”, Triệu Bân quát lại: “Đại Nguyên của ngươi dùng vó ngựa náo loạn Đại Hạ ta thì được, nhưng ta tới Đại Nguyên của ngươi dạo chơi thì không được? Ngạo mạn gây chiến như thế, vãn bối đâu thể không có qua có lại?”  

 

“Đến rồi thì đừng đi nữa!”  

 

“Ta muốn đi, ngươi cản được chắc?”  

 

Triệu Bân điềm nhiên đáp lại, quay người bỏ đi thật.  

 

Trận pháp triệu hồi ngược hướng vẫn còn đó, cùng lắm chỉ là truyền tống thêm vài lần thôi.  

 

Thế nhưng, chưa kịp trốn đi, hắn đã nghe thấy tiếng động lớn trên bầu trời, mây đen vần vũ, sấm chớp đì đùng. Không phải thiên kiếp, mà e là sắp có mưa giông, cơn mưa này rất đột ngột, đến mức Nguyệt Thần cũng không kịp trở tay.  

Không đi nữa.  

 

Ta đây không đi nữa, có đuổi cũng không đi nữa.  

 

Bàn chân vừa mới nhấc lên của Triệu công tử lập tức thu về. Cuộc đời hắn đâu đâu cũng có niềm vui bất ngờ, trước đó xem tinh tượng không thấy mưa giông, thế mà bây giờ lại có, vậy thì còn đi làm gì, không lật tung tòa thành này lên, hắn không còn mặt mũi nào mà đi.  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!