"Lại thêm một vương triều khác trở thành cát bụi lịch sử".
Quần chúng hóng hớt gần đó cũng rất đông.
Nhìn thấy cảnh vương triều Đại Nhật bị diệt quốc, những tiếng tặc lưỡi thổn thức vang lên không ít. Quân Đại Hạ cực kỳ quyết đoán, không đánh thì thôi, đã đánh là phải diệt quốc đối phương, hơn nữa còn dám tiến sâu vào đông hải để làm điều đó.
Cho nên mới nói, làm người nên ít tạo nghiệp một chút.
Báo ứng cũng là một loại kiến thức bác đại tinh thâm.
“Cứu ta!”
Khi đang nhìn thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gào thét.
Các khán giả nghe thấy mà đồng loạt liếc sang.
Đập vào mắt họ là một bóng người đầm đìa máu, tóc tai rũ rượi, đang lảo đảo chạy trốn.
“Đó là… lão đạo Tử Tuyệt sao?”
Người nào tinh mắt sẽ nhận ra ngay.
Chính vì nhận ra nên mọi người mới cảm thấy chấn động. Lão đạo Tử Tuyệt là cao thủ Thiên Võ hoàn chỉnh đấy, vậy mà bị đánh cho thảm hại như vậy, còn nữa, lão ta đang bị truy sát sao? Người truy sát lão ta là nhân tài nào vậy?
Nhìn ra đằng sau, chỉ thấy một “biển” sấm sét.
Bên dưới biển sấm chớp đó là Thánh tử của Thiên Tông đang xách kiếm đuổi theo.
Ôi!
Tiếng hít vào thật sâu vang lên không ngớt.
Rõ ràng, Thánh tử Thiên Tông đang truy sát lão đạo Tử Tuyệt. Tên tiểu tử này thật hung hãn, giết một nhị thiên sư nửa tàn nửa phế, lại định đánh một cao thủ Thiên Võ hoàn chỉnh thành tàn phế ư? Thực tế chứng minh, hắn đã đánh lão ta tàn phế rồi. Nếu không bị ép đến đường cùng, với thân phận của lão đạo Tử Tuyệt, làm sao có thể lên tiếng cầu xin được.
“Hắn lại định giết một cao thủ Thiên Võ nữa?”
“Nếu không có ai ra tay, hôm nay lão đạo Tử Tuyệt chết chắc rồi”.
“Ai dám ra tay chứ!”
“Chẳng trách ai được, tự lão đạo Tử Tuyệt cố chấp đòi nhúng mũi vào mà”.
Tiếng bàn tán vang lên không ngớt, cảm thán, chậc lưỡi, chấn động… đủ mọi thần thái đều có, một trận chiến mà sinh ra bao nhiêu vở kịch hay, đến cả cảnh giới Thiên Võ cũng khó thoát khỏi số chết.