Đó là tiếng bàn tán của những người theo đuôi quân viễn chinh Đại Hạ để xem kịch hay.
Nhưng bọn họ chỉ theo đuôi được một lúc thì đã không thấy bóng dáng của quân viễn chinh Đại Hạ đâu, đám người theo đuôi lúc này phần lớn đều cầm kính viễn vọng trên tay nhìn ngó tứ phương.
Thật ra thì quân viễn chinh Đại Hạ vẫn ở đó.
Chẳng qua bọn họ không đi trên mặt đất hay phi hành trên không trung mà đã tiến vào đáy biển, tất cả cũng đều dùng bùa ẩn giấu, có quá nhiều người để ý, vẫn nên ẩn thân thì tốt hơn, tuy rằng sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện nhưng vẫn có thể kéo dài thêm một thời gian.
Vẫn là câu nói đó, rồng mạnh không trấn áp nổi rắn độc.
Mà ở đông hải này thì đầy rẫy rắn độc.
Cũng may đông hải rất rộng, kẻ khác muốn tìm được bọn họ cũng không dễ dàng.
Đi đến một hải vực Triệu Bân mới lấy bản đồ ra, chỉ cho Long Phi cùng mấy người Hắc Huyền Bạch Huyền biết vị trí của Nhật Quốc.
"Bọn chúng ẩn thân kỹ càng thật".
Có rất nhiều lão bối thở dài thổn thức, khó trách quân Ngự Long cùng quân Xích Diễm tìm không ra.
Về việc Cơ Ngân đã tìm thấy nó như thế nào thì bọn họ cũng không quan tâm, miễn tìm ra Nhật Quốc là được.
Màn đêm lại buông xuống.
Ánh trăng hôm nay hơi tối.
Người xưa nói rất đúng, những đêm trăng tối gió lớn đều là thời cơ tốt.
Đúng là thiên thời địa lợi.
Khi mấy người Triệu Bân rời khỏi đáy biển thì bọn họ đã ở sâu trong địa bàn đông hải.
Đứng từ đây nhìn có thể thấy một vùng biển đầy sương mù khiến cho người có nhãn giới cao đều phải cau mày, vùng biển sương mù đó rõ ràng không đơn giản! Chẳng lẽ đó là một mê tung trận tự nhiên sao?
Keng!
Triệu Bân rút kiếm Long Uyên ra, xông lên đầu tiên.
Mười vạn quân viễn chinh Đại Hạ theo sát, bộc phát khí ngập trời.
Ông!
Vừa tiến vào trong biển sương mù thì Triệu Bân đã lấy ra bảo liên đăng.
Hắn phóng ra Tiên lực cuồn cuộn thắp sáng bảo liên đăng, ngọn đèn vừa sáng lên thì đã đánh tan sương mù, mở ra một con đường để tiến vào trong.