Đêm nay Nhược Thủy vô cùng vui vẻ, chạy khắp ngọn núi tìm Triệu Bân.
Tiếc rằng người nào đó giấu mình quá kỹ, đừng nói tới cô nhóc, đến cả Bích Tiêu và các trưởng lão đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không tìm ra tung tích của hắn. Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, họ tới kho chứa báu vật, ừm… báu vật nhà mình vẫn còn đây.
Đủ ba ngày, không thấy Triệu Bân ló đầu ra.
Đếm thứ tư mới thấy một luồng sáng màu vàng vọt thẳng lên trời, lại là dị tượng kỳ vĩ, màn đêm u ám được dị tượng màu vàng chiếu rọi rực rỡ, cho dù chỉ là dị tượng cũng ẩn chứa ý vận vô thượng, xa xưa mà mênh mông, xa vời như một giấc mộng.
Tất nhiên là dị tượng của Triệu công tử.
Im lìm suốt ba ngày, hắn đã nuốt hết đống tiên tinh băng ngọc, cũng tích lũy kha khá sức mạnh, cuối cùng vượt qua cửa ải thứ ba, từ đỉnh cao Địa Tạng tấn cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Dị tượng huyền diệu quá!”
Tất cả mọi người giật mình tỉnh giấc, ai nấy ngước mắt nhìn lên trời mà hốt hoảng. Dị tượng huyền diệu như vậy, đây là lần đầu tiên họ được thấy, mỗi lần hình ảnh thay đổi cứ như đang đi trong cõi mộng vậy.
“Đây là huyết mạch gì thế?”, nhiều người nhìn về phía Bích Tiêu.
Bích Tiêu ho khan, dù hiểu nhiều biết rộng, cô ta cũng chưa từng nghe nói đến. Tới cả huyết mạch của Nhược Thủy cô ta cũng không nhận ra được, huống hồ là huyết mạch bá đạo hơn cả Nhược Thủy như Cơ Ngân? Chắc hẳn đó là một thứ huyết mạch nghịch thiên, bao nhiêu huyết mạch mà cô ta từng trông thấy không thể nào sánh bằng.
“Cùng là cha sinh mẹ dưỡng, sao cách biệt lại lớn quá vậy!” Đọc tiếp tại metruyenhot nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Lão già râu chữ bát cảm thán, lão đạo áo niệm cũng chặc lưỡi, phong thái của người nào đó chẳng thể giấu được. Nhìn họ kìa, thôi, tắm rửa sạch sẽ mà đi ngủ sớm! Sau một giấc tỉnh dậy, lại là một ngày tạm bợ.
Nhược Thủy cũng ở đó, hai mắt cô nhóc mơ màng.
Đó là đại ca ca, cũng là sư phụ. Nếu không được tận mắt trông thấy, cô nhóc không biết rằng ân sư vỡ lòng của mình lại mạnh đến mức đó.
Đùng!
Trước ánh mắt của đám đông, một luồng chớp nổ tung giữa mênh mông.
Sau đó, mây đen vần vũ, sấm chớp đì đùng, uy lực đè nén đáng sợ bao phủ cả đất trời. Đừng nói tới các đệ tử, cao thủ Chuẩn Thiên như Bích Tiêu cũng phải run rẩy, cảm nhận được uy áp nên mặt mũi trắng bệch.
Đó là cơn run rẩy đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, không liên quan gì tới tu vi, mà là sự chèn ép thẳng thừng đến tận linh hồn. Nếu nhìn từ trên trời, cô ta cảm thấy có một chiếc lồng bằng ý nghĩa đang ập xuống, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
“Thiên kiếp?”, đại trưởng lão há miệng.
Không sai, đó chính là thiên kiếp.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, là thiên kiếp của Cơ Ngân Thiên Tông.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!