Triệu công tử tỏ ra vô cùng chán chường, hắn ngồi đó, thỉnh thoảng vươn vai và ngáp ngắn ngáp dài, đang nghĩ cách làm thế nào để thoát thân. Bị môn chủ La Sinh Môn khóa bên cạnh cô ta, đúng là không có cảm giác an toàn.
Từng có một khoảnh khắc, môn chủ La Sinh Môn liếc mắt nhìn hắn, càng nhìn… ánh mắt của cô ta càng thâm trầm.
Nhìn ta làm gì?
Triệu Bân bị nhìn mà toàn thân mất tự nhiên, cứ thấy ánh mắt của ả đàn bà này là lạ.
Môn chủ La Sinh Môn đâu chỉ có ánh mắt là lạ, đến cả thần thái cũng có vẻ mờ mịt kìa? Mới chỉ một loáng mà cô ta nhìn Triệu công tử mười mấy lần, cứ liếc mắt nhìn Triệu Bân rồi lại nhìn sang bức tượng gỗ của cô gái áo đỏ.
Không thể trách cô ta được, bởi vì bức tượng gỗ của cô gái áo đỏ cực kỳ giống Triệu Bân, hay nói cách khác là y hệt, khắc họa rất sinh động và có hồn.
Triệu Bân ghé tới, liếc mắt nhìn rồi cũng mờ mịt, nàng ta đang khắc hắn sao?
Đúng thế.
Chắc chắn là thế.
Đây là câu trả lời của môn chủ La Sinh Môn, với tư cách là người thứ ba, cô ta nhìn thấy rõ nhất.
Thế nên cô ta mới càng thấy khó hiểu.
Niên đại của Vân U Cốc chí ít cũng phải năm ngàn năm rồi.
Cũng có nghĩa là, chủ nhân của Vân U Cốc chí ít cũng là người từ năm ngàn năm trước.
Năm ngàn năm trước cũng có một nhân tài giống hệt như Triệu Bân ư? Hay nói cách khác, trong số tổ tiên của Triệu gia, cùng một gia tộc, sinh ra một người giống y như đúc, cũng rất có khả năng đấy.
Nếu thực sự là vậy, vậy thì lai lịch của Triệu gia rất đáng sợ, có thể kết giao với một vị tiên, còn khiến vị tiên này nhung nhớ đến vậy, ngồi dưới ánh trăng khắc tượng gỗ, chắc chắn quan hệ không hề tầm thường.
Triệu Bân không ngừng vò đầu bứt tai.
Trong lịch sử thật sự có người giống hắn như vậy sao?
Khi hắn nhìn lại thì tượng khắc gỗ đã được khắc xong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!