“Chớ đi lung tung”.
Triệu Bân để lại một câu rồi lại chui vào sơn cốc.
Đám người ở phía sau đưa mắt nhìn nhau rồi chỉ biết cười gượng, dường như họ là kẻ vướng víu, tiến vào tìm báu vật mà chẳng tìm thấy gì, còn suýt nữa mất mạng ở bên trong.
“Tiểu Kỳ Lân?”
Triệu Bân cầm bảo liên đăng, dọc đường vừa đi vừa gọi.
Vân U Cốc tĩnh lặng không một âm thanh, càng không có tiếng đáp lời của Tiểu Kỳ Lân.
Đêm dần khuya hơn.
Bên trong sơn cốc lại nổi lên sương khói mù mịt.
Bởi vì cảm giác mông lung này nên Vân U Cốc càng thêm chút mộng ảo.
Triệu Bân đi trong đó giống như đang dạo chơi trong mộng.
Càng như thế thì hắn càng siết chặt bảo liên đăng trong tay mình.
Siết chặt mới tốt!
Nắm chặt mới an toàn!
Hắn có võ hồn nên sẽ không dễ gì trúng ảo thuật.
Nhưng cũng phải xem là ảo thuật ở cấp độ gì, nếu là cấp tiên thì nó có thể “cưỡi” lên đầu lên cổ võ hồn luôn.
Còn về phía Tiểu Kỳ Lân, chắc hẳn bẩm sinh đã miễn dịch với ảo thuật.
Tiểu Kỳ Lân chắc chắn vẫn ở trong sơn cốc này, chẳng qua không dễ tìm thôi.
Triệu công tử năng lực có hạn, chứ Nguyệt Thần thì thấy rất rõ ràng.
Anh bạn nhỏ đó vô cùng cơ trí, tìm báu vật chuẩn xác vô cùng, lúc này đang ngồi xổm ở đó, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng còn liếm mép, có lẽ vì nhìn quá xuất thần nên tâm trí đắm chìm, đến mức quên luôn bản thân.
“Một chuyện may mắn!”
Nguyệt Thần mỉm cười, khi thu hồi ánh mắt còn liếc nhìn chiếc nhẫn ma của Triệu Bân.
Đợi đi, ai đó sắp tỉnh rồi!
Đợi đi, ai đó sắp ăn đòn rồi!
“Tiểu Kỳ Lân!”
Tiếng gọi của Triệu Bân, mấy ngày không dứt.
Hắn đi dạo quá nửa Vân U Cốc, nhưng càng lúc càng thấy choáng váng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!