“Mạnh đến thế sao?”
Triệu Bân lầm bầm, tâm trạng gặp phải đả kích lớn.
Trận chiến này, hắn dốc hết căn cơ và vốn liếng học hỏi cả đời, thi triển mọi bí pháp đến cực hạn, nhưng không thể hạ gục được đối phương. Đây mới chỉ là lạc ấn, nếu là bản tôn thì còn đáng sợ tới cỡ nào.
Núi cao còn có núi cao hơn.
Kiến thức của hắn còn quá hạn hẹp.
Nhân ảnh vàng kia cũng chẳng khá hơn là bao, trên người hắn ta không có vết thương, nhưng đã trở thành trong suốt. Phải biết rằng lúc trước hắn ta không khác gì thực thể, mỗi lần bị trọng thương, cơ thể sẽ yếu đi một phần. Bây giờ yếu tới mức này là đủ biết thương tích thê thảm tới đâu.
“Hậu sinh khả úy!”
Nhân ảnh vàng lầm bầm.
Triệu Bân giật mình, hắn ta cũng chẳng khác gì. Tuy hắn ta là lạc ấn, nhưng có cảm nhận của chủ nhân, ở thế giới phàm trầm, hắn ta và hắn là sự tồn tại đồng cấp, thế nhưng sau một trận chiến, hắn mới biết trần gian ngọa hổ tàng long, một người chưa tới hai mươi tuổi mà có thể đánh đấm giỏi đến vậy.
Nhưng, hắn sẽ không nương tay.
Chân thân đã táng diệt rất nhiều năm, ý nghĩa tồn tại của hắn ta chỉ có một, đó chính là vì chân thân tìm được một người thích hợp để kế thừa huyết mạch nghịch thiên, kẻ đó phải thông qua khảo nghiệm thì mới có tư cách nhận được nó, nếu như không thông qua thì hắn ta sẽ tiếp tục chờ, chờ đến khi gặp được người hữu duyên tiếp theo.
Rống!
Bỗng nhiên lại có một tiếng rồng ngâm vang lên giữa đất trời u ám.
Quanh thân của nhân ảnh vàng diễn hóa ra một con rồng lớn, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng quấn quanh thân hắn ta, tiếng rồng ngâm kháng hồn rền vang như sấm chấn động vòm trời. Không khó nhận ra để diễn hóa được con rồng khổng lồ này thì nhân ảnh vàng cũng đã mờ đi không ít, có thể nói đây chính là đòn đánh cuối cùng mà hắn ta có thể thực hiện.
Phụt!
Triệu Bân hộc máu, không thể chịu nổi uy thế của con rồng lớn.
Đều là rồng nhưng thần long vẫy đuôi của hắn so với con rồng vàng trước mặt dường như chỉ là một con rắn nhỏ. Con rồng trước mặt trông hết sức khổng lồ, tự mang uy thế phối hợp với ý cảnh tạo nên thần uy hủy diệt.
Keng!