Triệu Bân thu lại xe nỏ, xoay người bỏ chạy.
Khi đại quân của vương triều Hắc Long đánh tới thì đã không thấy bóng dáng của hai người đâu nữa.
Vẫn là câu nói đó, vừa đến liền đánh, đánh xong liền bỏ chạy, không được đứng yên ở một chỗ.
Động tĩnh lần này cũng đã giết được không ít quân Hắc Long.
Thống soái Hắc Long hết sức phẫn nộ, triệu tập rất nhiều cường giả canh giữ bốn phía dãy núi Thương Long.
Đây là điều mà Triệu Bân muốn.
Dãy núi Thương Long rất lớn và có nhiều đỉnh núi, nếu chia quân ra phòng thủ bên ngoài thì lực lượng công kích vào dãy núi Thương Long đương nhiên sẽ giảm mạnh, áp lực của ngự long quân cùng cường giả Đại Hạ tất nhiên cũng sẽ giảm, nói cách khác thì bọn họ còn có thể cầm cự lâu hơn.
Bọn họ có thể chống đỡ thì Triệu Bân cùng Long Phi cũng sẽ có thêm nhiều thời gian hơn.
Thứ mà bọn họ cần chính là thời gian để quấy rối đại quân Hắc Long, không sợ kẻ địch không vỡ trận.
"Còn bao nhiêu nỏ mạnh?"
Long Phi liếc nhìn Triệu Bân hỏi, hai lần đánh lén đã tiêu hao rất nhiều nỏ mạnh, cho dù là đại phú hào thì Triệu Bân có thể cũng gánh không nổi hao tổn bậc này.
"Còn có thể oanh tạc thêm một lần nữa".
Triệu Bân liếc nhìn vào chiếc nhẫn ma, không phải là hắn không có nhiều nỏ mạnh mà là do cục diện quá lớn, có mang hết nỏ mạnh ra cũng không đủ, nếu biết sớm thì hắn đã mang theo nhiều xe nỏ hơn rồi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở biên giới phía bắc tối tăm, những tiếng nổ lớn liên tục vang lên.
Động tĩnh cực lớn không ngừng truyền ra từ dãy núi Thương Long, bốn phương tám hướng cũng không ngừng bùng lên khói lửa. Nơi đây chính là địa bàn của Đại Hạ, sao có thể không có viện quân? Viện quân vừa gặp kẻ địch thì liền xuống tay ngay tại chỗ, bọn họ cũng không phải kẻ ngu ngốc lao vào đại quân, tất cả đều ẩn thân rồi lao ra đánh các trận nhỏ để quấy rối.
Trong số đó, Triệu Bân và Long Phi là nổi bật nhất.
Hai người xuất quỷ nhập thần, liên tục xông ra tập kích địch.
Đúng như Triệu Bân dự đoán, thống soái Hắc Long rất đáng gờm, không sợ nghênh chiến trực diện, chỉ sợ ám chiêu âm thầm.