“Tĩnh tâm ngưng thần!”, Triệu Bân lập tức nói, rót thêm nhiều tiên lực.
Long Phi cầm cuốn trục mở ra, sắc mặt cũng lập tức trắng bệch.
Triệu Bân liếc mắt nhìn sang, có thể khiến thái độ của hoàng hậu và công chúa trở nên như thế chắc chắn không phải tin tốt. Đúng như hắn thấy, đây là tin xấu, biên cương phía Bắc của Đại Hạ bị phá vỡ, hoàng đế bị vây ở núi Thương Long.
“Ta đi cứu phụ hoàng!”, Long Phi nước mắt rưng rưng, quay người đi ngay.
“Phi Nhi!”, Hoàng Phi gọi giật lại.
Con gái không đáp lời, đã ra khỏi lầu các.
Có lẽ vì lửa giận xâm nhập, Hoàng Phi lại ho ra một búng máu.
“Tiền bối!”, Triệu Bân hoảng loạn đỡ bà ấy, tiên lực không ngừng truyền sang.
“Cầu xin ngươi”.
“Đưa ông ấy trở về”.
Hoàng Phi vội vàng nắm lấy bàn tay của Triệu Bân, dốc lời cầu xin.
Lúc này đây, bà ấy không còn là hoàng hậu của Đại Hạ mà giống như một nữ tử yếu đuối.
“Được”.
Hắn thu hồi tiên lực, sau đó đứng dậy.
Hắn biết ơn hoàng hậu từng cứu hắn, hắn phải giúp bà ấy lần này.
Triệu Bân nhanh chóng đuổi kịp Long Phi.
“Đa tạ!”, Long Phi nói rất chân thành.
“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách!”
Lời đã từng nói ra, Triệu Bân đành nhắc lại một lần.
Dưới ánh trăng trong vắt, hai người càng đi càng xa.
“Sống sót… trở về”.
Hoàng Phi lảo đảo xuống giường, bám vào màn trướng mà trông về phương Bắc.
Đột nhiên, khóe miệng bà ấy lại trào máu, lần này là phản phệ đến từ phân thân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!