Chính bởi vì không nghĩ tới mới khiến tên đó trốn mất.
Sớm biết như vậy, nó đã giúp Ân Minh mở Cửu Vĩ Hóa rồi.
“Chạy mất?”
Người bên ngoài Hình Tháp sững sờ.
Bao nhiêu năm rồi, kể từ khi Hình Tháp xây dựng đến nay, bao gồm cả cao thủ Thiên Võ kia, người dám xông vào nơi này không ai sống sót. Vị này thì hay rồi, mẹ kiếp, chạy mất luôn! Đây là tiền lệ à? Đây là tạo ra thần thoại sao?
“Là do ta đã đánh giá thấp ngươi ư?”
Đao Vô Ngân ẩn mình trong đám đông mà lầm bầm tự hỏi, ánh mắt cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Ông ta không thể tưởng tượng nổi Triệu Bân đã dùng phương thức gì để trốn khỏi Hình Tháp.
Điều này không quan trọng nữa.
Quan trọng là Triệu Bân trốn ra rồi.
Chưa biết chừng Triệu Bân còn đưa cả con của ông ta ra ngoài.
Nếu là thế thật thì đây đúng là ân tình lớn bằng trời bằng bể.
Đợi!
Ông ta chỉ cần chờ đợi, đợi Triệu Bân tới tìm mình.
So với Ân Minh thì Tử Y Hầu chạy tới sau đó còn giận dữ hơn nhiều.
“Phong tỏa tòa thành!”
“Lục soát thật kỹ càng cho ta!”
Tiếng gào rống của lão mang theo lửa giận ngút trời.
Đâu đợi lão hạ lệnh, cổng thành bốn phía xung quanh đế đô đều đóng rồi, hoa văn bí ẩn trên tường thành xoay chuyển, đề phòng cả độn thổ và xuyên tường. Một lượng lớn hoàng ảnh vệ trèo lên tường thành, không có lệnh từ cấp trên thì không ai có thể ra khỏi thành. Bên trong thành còn có động tĩnh lớn hơn, cường giả của hoàng ảnh vệ, người của Trấn Ma Ti và ngự lâm quân đi lục soát từng nhà từng hộ.
Phụt!
Khi xuất hiện lần nữa, Triệu Bân đã ở trong một tiểu viện nhỏ ở đế đô.
Đúng vậy, hắn vẫn ở trong đế đô, không phải không muốn đi, mà là không đi nổi.
Trúng phải một đòn tấn công của tiên trận nên vết thương quá nặng, ra khỏi Hình Tháp còn liên tục triệu hồi ngược hướng ba, bốn lần khiến vết thương càng thêm thê thảm. Đây đã là giới hạn của hắn rồi, nếu còn tiến hành thêm lần nữa, hắn sẽ bị không gian khuấy nát thành tro.