“Cơ Ngân phải có bí pháp làm nhiễu loạn soát hồn đại trận”, Ân Minh lại nói.
"Vậy thì ngươi muốn thế nào?", Tử Y Hầu cố nén giận nói.
"Muốn biết đúng sai chỉ cần tìm một người thử liền biết", Ân Minh vội vàng nói.
"Ồ?"
"Phù Dung là mẹ hắn, không sợ hắn không lòi đuôi".
"Lấy Phù Dung uy hiếp sao?", Tử Y Hầu liếc nhìn hắn ta.
“Chính xác”, Ân Minh tiến lại gần nói: "Ta lấy tính mạng cam đoan Cơ Ngân tuyệt đối là Triệu Bân".
"Lúc dùng soát hồn đại trận ngươi cũng nói tương tự như vậy".
"Lúc đó do hắn dùng bí pháp quấy nhiễu soát hồn đại trận cho nên mới không linh, nhưng lần này thì khác, đó chính là mẹ của hắn".
“Nếu không phải thì sao?”, Tử Y Hầu lãnh đạm nói.
“Nếu không thì thứ này sẽ thuộc về tiền bối”, Ân Minh đưa ra một viên huyết sắc linh châu nói.
Thấy vậy, hai mắt Tử Y Hầu sáng lên.
"Chuyện này cho dù đúng hay sai thì tiền bối cũng không thiệt", Ân Minh cười nói.
"Ta chỉ cho ngươi một ngày", Tử Y Hầu nói xong liền ném ra lệnh bài thông hành.
"Được".
Ân Minh cầm lấy lệnh bài thông hành rồi chạy thẳng đến hình tháp.
Trong lúc chạy đi hắn ta còn nở nụ cười dữ tợn âm trầm.
Chỉ cần Tử Y Hầu gật đầu thì mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý.
Hắn ta sẽ vào hình tháp mang Phù Dung ra rồi tìm môt nơi dễ nhìn treo lên, không sợ Cơ Ngân không đến.
"Triệu Bân, ngươi chờ đó cho ta".
Đế Đô dưới ánh trăng hết sức phồn hoa náo nhiệt.
Triệu Bân giống như một cơn gió lướt qua đám người đông đúc trên đường.
Nếu như không có chuyện gì bất trắc xảy ra thì tối nay hắn đã có thể cứu mẹ ra ngoài. Hắn không cần quá nhiều thời gian, chỉ cần một khắc là đủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!