Được thiên kiếp tẩy luyện, Liễu Tâm Như thăng cấp, Tiên quang bắn ra bốn phía.
Triệu công tử lại càng khủng bố hơn, một lần thăng lên hai cảnh giới nhỏ, đạt tới cảnh giới Địa Tạng tầng 7.
Chậc! Chậc!
Mấy người Thương Khung tặc lưỡi không thôi.
Có người thật sự rất thích bị thiên lôi đánh, nếu như ngày nào cũng có người độ kiếp thì chẳng phải cái tên này sẽ bay thẳng lên trời hay sao?
Hửm?
Trong lúc mọi người đang quan sát thì đột nhiên trên người của Liễu Tâm Như lại xuất hiện một bóng hình xinh đẹp khác.
Tuy chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng cũng không thoát khỏi tầm mắt của mấy lão cường giả bên này.
Mọi người liếc nhìn nhau, xác định không nhìn lầm.
Nhưng khi nhìn lại thì bóng dáng đó đã biến mất.
Nhìn nhầm rồi?
Hoa mắt?
Mấy lão cường giả thầm nghĩ, đều vò đầu bứt tai.
Bọn họ đã có thể nhìn thấy thì chẳng lẽ Triệu Bân lại không nhìn thấy?
Chính vì nhìn thấy cho nên hắn mới nheo mắt lại.
Lần thứ hai.
Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy bóng dáng của Sở Vô Sương trên người Liễu Tâm Như.
Có lẽ do thiên kiếp quá mạnh mẽ khiến cho ngay cả hắn cũng không thể phân rõ thật giả, không biết là hoa mắt hay ảo giác.
“Thiên kiếp đã suy yếu”, Tử Linh lẩm bẩm.
Thấy vậy, tất cả cũng đều thở dài nhẹ nhõm.
Thiên kiếp yếu đi.
Kế tiếp chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đúng như bọn họ nói, thiên kiếp dần dần mất đi lực hủy diệt, lôi điện đầy trời cũng dần ít đi.
Tiếng sấm rền không biết cũng đã mai một từ lúc nào.
Thiên kiếp tan, trong khoảng không chỉ còn lại ánh sáng sặc sỡ.
Liễu Tâm Như lảo đảo rơi xuống từ trên bầu trời, ánh sáng toàn thân cũng tan đi.
Nàng đã bị thương rất nặng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!