“Tặng các người đó!”
Triệu Bân không xuất hiện mà chỉ để lại bí pháp và tài nguyên tu luyện.
Hai lão già phấn chấn hẳn lên, nửa đêm rồi mà vẫn hò reo sung sướng
Mãi đến khuya thì Triệu Bân mới rời khỏi.
Rồi cũng sẽ có một ngày hắn sẽ quay lại, đưa Triệu gia về lại cố hương.
Ba ngày sau, Triệu Bân đuổi kịp Bạch gia.
Lúc hắn đến, Bạch gia đã dừng chân ở trong rừng, đốt lửa thắp sáng cả một vùng.
Lúc nhìn thấy hắn thì các trưởng lão đều vây lại, nhìn hắn như đang nhìn quái vật.
Chính con người này đã gây ra chấn động ở Nam Vực, nổi như cồn luôn.
Triệu Bân không nói gì nhiều mà kéo các cao thủ của quân Xích Diễm sang một bên.
“Sở soái đâu?”, mọi người lại hỏi lại vấn đề đó.
“Nữ soái có việc quan trọng!”
Triệu Bân nói xong thì lấy ra một tấm lệnh bài, giao cho một lão tướng lớn tuổi. Đấy là lệnh bài của quân Xích Diễm mà trước đó hắn đã tìm thấy được trên người nữ soái. Tu vi của Sở Lam đã mất hết, tạm thời không thể quay về, nhưng biên quan Đông Nam vẫn cần người trấn thủ, nếu như nữ soái còn tỉnh thì nhất định cũng sẽ dặn dò như vậy.
Các lão tướng chau mày, họ cứ cảm thấy Cơ Ngân có chuyện gì đó che giấu bọn họ.
Dưới ánh trăng, mọi người cầm lệnh bài và tiến thẳng về biên quan Đông Nam.
Triệu Bân cũng không rảnh tay, hắn tìm đến lão tổ của Bạch gia và nói: “Tiền bối, có thể cho ta mượn hộp sắt xem một chút không?”
Lão tổ Bạch gia cũng rất sảng khoái, lấy ngay ra một tấm bùa trữ vật.
Triệu Bân nhận lấy rồi đi vào một hang núi.
Sau đó, hắn còn dùng bùa che mắt che giấu khí tức.
Người Bạch gia thấy thế thì cảm thấy thắc mắc, có chuyện gì mà lại tỏ ra thần bí đến thế.
Bên trong động, Triệu Bân đã dùng bùa trữ vật giải phong ấn, sau đó đặt chiếc hộp sắt lên trên một tảng đá.
Hắn lấy Bất Diệt chiến kích ra.