Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

Cục diện hiện tại, không nói gì là tốt nhất.  

 

Người tới nhìn biển đều không đi mà đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn cảnh này.  

 

Đúng là thế trận to lớn của Nhan gia. Còn có cả một lão tổ đến đây nữa chứ, là Chuẩn Thiên đỉnh cao chân chính, chiến lực đáng sợ, tám cao thủ Chuẩn Thiên bị bao vây kia còn không dám nói to thở mạnh mà, xét khí thế thì vẫn là lão tổ Nhan gia mạnh hơn.  

 

Hả?  

 

Chỉ trong tích tắc, Đại trưởng lão Ma gia nhấc mắt, các trưởng lão khác cũng nhướng mày, đồng loạt nhìn sang một hướng, còn có hai trưởng lão bảo vệ Nhan Như Ngọc trước đó cũng ngó theo.  

 

Lọt vào tầm mắt là một bóng người mặc áo bào đen, đeo mặt nạ quỷ, tên đó đang lao tới bên này. Nhìn thì có vẻ là bị đuổi giết, chẳng phải là tên nhóc kia sao. Dù không thấy rõ hình dáng nhưng khí chất nổi bật kia không lừa được ai.  

 

“Là hắn! Chính là hắn!”, hai trưởng lão kia gào lên.  

 

Người Nhan gia nghe thế thì nhướng mày.  

 

Một tên Địa Tạng mà có thể thoát khỏi biển sương mù, nghe chuyện là đã thấy kỳ lạ rồi!  

 

“Ngọc nhi cũng đã ra ngoài!”  

 

Vẫn là hai trưởng lão kia, đôi mắt họ rực sáng, người đuổi giết tên nhóc kia là thánh nữ nhà họ, trên tay còn cầm thanh kiếm, hơi thở hổn hển. Từ xa cũng thấy được gương mặt đỏ bừng và đôi mắt đẹp rực lửa.  

 

“Ta đã nói rồi!”  

 

Chúng trưởng lão Ma gia nở nụ cười, tất cả đứng lên.  

 

Triệu Bân đến, thánh nữ Nhan gia cũng bình yên vô sự, để xem còn tên nào không biết xấu hổ mà đánh chúng ta đây.  

 

“Sao mà được chứ!”  

 

“Họ lại có thể thoát ra được biển sương mù kìa!”  

 

Mấy người đứng xem đều sửng sốt, tiếng cảm thán ngạc nhiên liên tiếp vang lên. Lúc trước, chính mắt họ thấy hai người kia tiến vào biển sương mù, giờ biển sương mù chưa tan, sao hai người này ra được, việc lạ như thế là lần đầu họ thấy.  

 

“Ta không thấy mà!”  

 

“Còn nói không thấy à?”  

 

Trong khi nói chuyện, Triệu Bân và Nhan Như Ngọc đã tới bên này.  

 

Triệu công tử có thể lực khá tốt, chạy suốt dọc đường mà mặt không đỏ, hơi thở cũng không hổn hển.  

 

Còn Nhan Như Ngọc lại có vẻ hơi thảm, trên mặt đầm đìa mồ hôi, thở không ra hơi, ai không biết còn tưởng cô ta mới từ trên giường xuống.  

 

Trên thực tế, tốc độ của Nhan Như Ngọc khá tệ, đuổi theo Triệu Bân mà chưa bao giờ đuổi kịp.  

 

May mà Triệu Bân không chấp vặt cô ta, bằng không...  

 

Khi tới bên này, hai người mới yên tĩnh lại.  

 

Nhan Như Ngọc hơi bất ngờ, kinh ngạc vì nhiều cường giả như thế lại đến đây.  

 

Hơn nữa trong đó còn có một lão tổ.  

 

Ông lão tóc bạc không nói gì, mấy trưởng lão Nhan gia cũng thế, họ vây quanh Triệu Bân. Nếu họ không nhìn lầm thì trước đó, Nhan Như Ngọc đang đuổi giết tên nhóc ranh này, vì thế họ có lý do để cho rằng tên này đã bắt nạt thánh nữ nhà mình.  

 

Tất nhiên còn có nguyên nhân thứ hai là: Tò mò.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!