Nếu không, tiếng hét này mà lọt ra ngoài, cả vùng biển sương mù sẽ náo nhiệt lắm.
Thế nhưng, giọng hét của Nhan Như Ngọc vẫn thu hút chú ý của khá nhiều người. Họ nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ, nửa đêm nửa hôm, sao có nhiều kẻ thần kinh thế! Từ xa chạy tới đây để luyện giọng ư?
“Cơ? Cơ gì cơ?”
Hai vị trưởng lão của Nhan gia đưa mắt nhìn nhau.
Có thể khẳng định rằng Nhan Như Ngọc quen biết người này, đồng thời quan hệ cũng không tầm thường.
Tiếc rằng ánh mắt của họ quá kém, không thể nhìn ra chân dung của người kia.
Các trưởng lão của Ma gia cũng có chung suy đoán, họ mờ mịt không hiểu gì.
Thấy không ít người đang nhìn về phía mình, Triệu Bân vội vàng kéo Nhan Như Ngọc đi.
“Chịu thừa nhận rồi à?”, Nhan Như Ngọc đẩy tay Triệu Bân, tủm tỉm cười.
“Sao cô nhận ra được?”, ánh mắt của Triệu Bân có vẻ kỳ lạ.
Phải biết rằng, hắn bịt kín mít từ đầu đến chân, che đậy đến mức không còn kẽ hở.
Với hình thái hiện tại của hắn, đừng nói là cao thủ Chuẩn Thiên, cho dù cao thủ Thiên Võ tới đây cũng chưa chắc đã nhận ra được.
Người này thì hay rồi, không trượt tí nào.
Lần trước ở buổi đấu giá cũng nhận ra ngay trong một ánh mắt.
Thế là thế nào nhỉ, trên mặt ta viết sẵn hai chữ “Cơ Ngân” à?
Không phải hai chữ, chắc hẳn là ba chữ: Vô liêm sỉ!
Nếu để Nguyệt Thần nói thì chính là câu này đấy.
Dựa vào khí chất để nhận dạng một ai đó, thông thường rất chuẩn xác.
“Ta học một môn thần thông, ngươi mãi mãi không thể học được đâu”, Nhan Như Ngọc cười hề hề.
“Thần thông gì thế?”, Triệu Bân cảm thấy hứng thú.
“Giác quan thứ sáu”.
“Dạng nhân tài như ngươi, chắc phải tính bằng gam rồi”.
“Sao cơ?”
“Không có gì, tiếng địa phương thôi”.
“Xí!”, Nhan Như Ngọc không quá để tâm, cô ta đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới ghé tới gần Triệu Bân, dùng tay chọt chọt vào người hắn, thì thầm hỏi: “Nói cho ta nghe đi, ngươi ra khỏi cấm địa bằng cách nào thế”.