Nhưng điều này sao có thể xảy ra.
Tính toán một chút thì cũng khoảng tám ngàn tuổi rồi, sao sống thọ được vậy chứ?
“Thân thể bị hủy, chỉ còn sót lại một tia tàn hồn!”, Triệu Bân cười nói.
Câu giải thích này, đám trưởng lão tạm thời chấp nhận.
Thế gian này có nhiều nhân tài như vậy, chết không phải là kết thúc hoàn toàn, nếu không phải chấp niệm bất diệt, niết bàn thành một linh hồn thì cũng là oán niệm quá sâu, sống thành tai họa, xem ra Lục Ma tướng là trường hợp thứ nhất.
Dù vậy, họ vẫn khó mà tin nổi.
Thương Khung vẫn còn sống, lại ở trong cấm địa Biển Chết, điều này không khớp với những gì ghi trong bí văn Ma gia. Người tám ngàn tuổi mà còn tồn tại tới giờ, kiểu gì cũng thấy không chân thực.
“Đến đây!”, Ngũ trưởng lão túm lấy Triệu Bân.
Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão kèm hai bên trái phải, kẹp gọn Triệu Bân ở giữa.
Người đàng hoàng nhất vẫn là Nhị trưởng lão, ông ta đỡ cánh tay Triệu Bân, vén nhẹ tay áo của hắn lên để làm lộ ra cổ tay. Nói cho đúng là làm lộ ra tàn hồn Thương Khung đang quấn trên cổ tay Triệu Bân.
Đến tận lúc này, chúng trưởng lão mới đứng đồng đều ngay ngắn.
Sau đó họ chắp tay, khom lưng, vẻ mặt kính trọng: “Xin ra mắt tiền bối!”
“Có con cháu như thế, ta...”
“Về nhà rồi ôn chuyện!”
Không cho Thương Khung làm màu xong, Triệu Bân đã cắt ngang.
Thương Khung là một tàn hồn thôi nhưng nếu có thân thể thì chắc chắn sẽ đen mặt cho xem.
“Tiền bối, nếu không người tới chỗ hậu bối đi ạ?”, Bát trưởng lão cười nói, thuận thế vén tay áo.
“Cút đi!”, Thương Khung đáp, ngắn gọn mà rõ ràng. So với lão già không đứng đắn kia, ông ta thích Triệu Bân hơn, dù tên này không quá lễ phép với ông ta nhưng quấn lên cổ tay hàng này vẫn rất khí phách nha.
“Bạch gia đến núi Bất Tử chưa?”, Triệu Bân hỏi.
“Chưa đâu!”, mấy trưởng lão đồng loạt lắc đầu.
Triệu Bân nghe thế thì thấy kinh ngạc.
Tính toán thời gian thì phải tới rồi chứ!
Chẳng lẽ trên đường lại gặp biến cố gì?
“Ven đường có thám tử Ma gia, họ chưa thấy người Bạch gia!”. Đại trưởng lão đáp.