Triệu Bân thấy nó đang xoay một vòng xung quanh Bất Diệt chiến kích.
Thanh chiến kích cũng phản ứng lại, giống như đang nói: ngươi đang nhìn cái gì vậy?
“Trở về”, Triệu Bân gọi.
Kiếm Long Uyên cũng rất nghe lời, bay trở lại chiếc nhẫn.
Nhưng trước khi nó quay lại chiếc nhẫn thì nó còn kịp chém vào Bất Diệt chiến kích một cái.
Vừa chém xong thì nói liền quay đầu bỏ chạy.
Con mợ nó!
Chiến kích tất nhiên không bỏ qua, nó nhanh như chớp đuổi theo vào trong chiếc nhẫn.
Keng! Ầm! Keng!
Sau đó là liên tục những thanh âm đao kiếm va chạm vang lên ở bên trong chiếc nhẫn, mặc dù chiến kích rất cứng rắn nhưng kiếm Long Uyên cũng không kém cạnh, mỗi một lần va chạm đều khiến ánh lửa tạt ra bốn phía.
Triệu Bân thấy vậy thì giật giật khóe miệng.
Thương Khung cũng giật mình.
Ông ta biết chiến kích là một thanh binh khí bá đạo.
Nhưng ông ta không ngờ thanh kiếm kia cũng rất bất phàm.
Hơn nữa, nó còn rất không có liêm sỉ, chưa nói gì mà đã chém một kiếm rồi bỏ chạy.
Người ta nói rằng chủ nào tớ nấy, có thể thấy chủ nhân của nó cũng thường xuyên hành động thiếu liêm sỉ như vậy.
Cho nên ngay cả binh khí của mình cũng không có tiết tháo.
"Ra ngoài đây mà đánh!"
"Bảo bối của ta!"
Triệu Bân đau lòng nói, bởi vì hai thanh binh khí đánh nhau mà rất nhiều bảo bối bên trong chiếc nhẫn đều bị phá hoại.
Hắn ngay lập tức dùng lực đẩy kiếm Long Uyên cùng Bất Diệt chiến kích ra ngoài.
Ông!
Chiến kích kêu lên dữ dội, tự chủ công phạt, bá liệt vô cùng.
Kiếm Long Uyên cũng không hề nao núng, kim quang bắn ra bốn phía, liên tục chém tới tấp.