Triệu Bân lấy ra một bầu rượu, ngẩng đầu nhìn trời cao.
Nước biển dập dềnh sóng vỗ ẩn giấu hoa văn trận pháp như ẩn như hiện.
“Tạm thời… không ra được”, Thương Khung chậm rãi nói: “Phải đợi thời gian đặc biệt mới được”.
“Cần bao lâu?”, Triệu Bân hỏi.
“Tiên trận tru sát mười năm xoay chuyển một lần, khe hở sẽ lộ ra vào thời khắc ấy”.
“Phải đợi mười năm?”, Triệu Bân nhướn mày.
“Ngủ một giấc đi, nhanh lắm”, Thương Khung cười.
“Không ngủ nổi”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
Mười năm cơ đấy, đến khi hắn ra ngoài thì hoa cũng tàn rồi.
Thế nên phải tìm cách khác, ví dụ như sấm sét.
Tiên trận tru sát rất huyền diệu, nhưng thiên uy cũng không yếu, cho dù không thể công phá được cũng có thể tạo ra vết nứt. Đợi một cơn mưa có sấm sét, dù thế nào cũng khá hơn đợi mười năm chứ? Hắn còn cả đống kẻ thù cần phải xử lý kia kìa?
Thương Khung điềm tĩnh hơn hẳn.
Ông ta cũng trải qua tám ngàn năm rồi, chẳng để tâm gì tới mười năm này.
…
“Ta xin thề, không bao giờ bắt cóc nữa”.
“Ta xin thề, không bao giờ trộm đồ nữa”.
“Ta xin thề, sẽ làm một thanh niên gương mẫu”.
Trong địa cung dưới đáy biển u ám, Triệu Bân thốt ra từng câu rất khẳng khái, nói toàn lời đanh thép, giảng toàn đạo nghĩa lẫm liệt, chủ yếu phải kể đến thái độ hết mực chân thành của hắn.
Trên cổ tay hắn, tàn hồn của Thương Khung rung lên bần bật hết lần này đến lần khác.
Ngươi nói thử xem, nửa đêm nửa hôm có kẻ liên tục thề độc, cũng rất thú vị đấy chứ!
Trên thực tế, Triệu Bân nói những gì, đến bản thân hắn cũng không biết.
Thiên ngôn vạn ngữ chỉ để đổi lấy một lần sét đánh.
Mười năm quá dài, hắn không đợi nổi, kiểu gì cũng phải kiếm một con đường tắt.
Ví dụ như tạo ra một cơn mưa sấm sét, làm nứt tiên trận tru sát đáng ghét này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!