Thương Khung thở dài.
Xuống dốc.
Ma vực thật sự đã xuống dốc, sẽ không bao giờ tìm lại được huy hoàng năm xưa nữa.
Đối với các Thánh tử khác mặc dù không có quan hệ huyết thống đối với ông ta nhưng dù sao cũng là truyền thừa của Ma vực, không ngờ lại đi tự chém giết lẫn nhau. Ngẫm lại ngày xưa khi bọn họ đi theo Ma quân đều thân như huynh muội, chung sống hòa thuận, như vậy thì Ma vực mới được cường thịnh! Lúc đó khắp tứ hải bát hoang làm gì có kẻ nào dám trêu vào Ma vực của ông ta.
"Tiền bối có biết Ma đồng không?", Triệu Bân lại hỏi.
"Chưa từng nghe qua", Thương Khung thản nhiên đáp.
“Không phải chứ!”, Triệu Bân từ trên tế đàn nhảy xuống: “Đó không phải là con nối dòng duy nhất của Ma quân sao?"
"Ngươi nghe ai nói vậy, Ma quân và Ma hậu không có con", Thương Khung nói chắc chắn.
"Nói không chừng là con của Ma quân và một cô gái khác", Triệu Bân sờ cằm nói.
“Lão phu biết rất rõ con người của Ma quân, ngài ấy nhất định không phải là người bừa bãi”, Thương Khung nhẹ giọng nói.
“Ta tin chuyện này”, Triệu Bân thầm nói trong lòng.
Nếu không phải là người chung tình thì Ma quân cũng sẽ không bị Ma hậu gài bẫy, không thể bị chôn vùi bởi một chữ tình.
Đây rõ ràng là một đoạn lịch sử gây chấn động, đến tận giờ phút này hắn vẫn chưa thể tin được Ma hậu lại lừa dối Ma quân, giai thoại tình yêu mà thế nhân ca tụng từ xưa đến nay hiện giờ nghe lại chỉ giống như một câu chuyện cười, mà Ma quân lại bị chôn vùi bởi chính đoạn tình duyên nực cười đó.
Thương Khung lại trầm mặc.
Mặc dù ông ta chỉ là một thây khô nhưng Triệu Bân vẫn có thể nhìn thấy trên gương mặt của ông ta lộ ra sự bi thương.
Người từ tám ngàn năm trước, sợ rằng không tránh khỏi khoảnh khắc nhớ về những năm tháng huy hoàng.
Hắn thầm thở dài, sau đó lấy Bất Diệt chiến kích từ trong không gian của chiếc nhẫn ma ra ngoài.
Nhìn thấy thanh chiến kích, ánh mắt ảm đảm của Thương Khung bỗng lóe ra ánh sáng. Ông ta chật vật nâng tay nhận lấy Bất Diệt chiến kích, lệ rơi đầy mặt. Đây là binh khí của Ma quân, ông ta liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
"Ngươi không nhận ra ta sao?"
"Ta là Thương Khung đây!"
Thương Khung nghẹn ngào ôm chặt lấy chiến kích.
Ông ta nhớ năm xưa khi binh khí này nhìn thấy ông ta thì liền trở nên hoạt bát tung tăng, không chỉ là một thanh binh khí mà càng giống như một người thân của ông ta bởi vì nó có linh trí rất cao.
Không ngờ sau tám ngàn năm tái kiến nó lại không hề nhận ra ông ta.
Hoặc là nói, trên thanh chiến kích này đang có một phong ấn cực kì đáng sợ thuộc về Phật gia khiến cho linh trí của nó không thể tỉnh lại, điều này Triệu Bân không biết, Thương Khung không biết nhưng Nguyệt Thần thì có thể nhìn thấy thấu triệt.
Haiz!
Triệu Bân thở dài, xoay người rời đi.
Thương Khung vẫn ở đó ôm lấy Bất Diệt chiến kích, thì thầm như thể có vô số điều muốn nói sau khi bị chia cắt với bạn bè quá lâu, muốn dùng cách này để tưởng nhớ lại những hồi ức xa xưa.
Địa cung bên dưới lòng Biển Chết tĩnh mịch.
Thương Khung ôm lấy Bất Diệt chiến kích, lặng lẽ ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!