Càng không biết "ngươi" mà ông ta đang nói đến là chỉ Ma hậu hay là chỉ Phật gia.
Theo Triệu Bân thì nói đến ai cũng không sai.
Người của Phật gia hắn đã từng gặp qua, ở Thiên Tông cũng có một người.
Hắn chưa bao giờ hiểu được Phật gia, đối với Phật mà nói, dường như chỉ một câu ngã phật từ bi liền có thể chặt đứt mọi nhân quả, giống như chú Vong Thế vậy, chỉ cần có nó thì mọi ân oán đều được xóa bỏ.
Trên tế đàn, Thương Khung đã rơi vào trầm mặc.
Triệu Bân thì vẫn đang ngồi suy nghĩ, phân biệt thật thật giả giả.
Nếu như ông ta cũng là thần diễn xuất thì sao?
"Nhóc con, cái nhẫn kia của ngươi không tệ đâu", bỗng nhiên Thương Khung lại lên tiếng lần nữa.
"Là nhẫn gia truyền của ta", Triệu Bân nói xong còn nhìn thoáng qua không gian bên trong chiếc nhẫn.
"Gia truyền con mợ ngươi, đó là chiếc nhẫn ma của lão phu", Thương Khung mắng.
"Thật hay giả vậy?", Triệu Bân nhướng mày.
"Bằng không thì ngươi cho rằng mình còn sống là bởi vì gương mặt tầm thường này của ngươi sao?"
"Nói cứ như là ông đã cứu ta vậy", Triệu Bân khoát tay nói.
"Một tia năng lượng lưu lại từ mấy ngàn năm trước của ta đã cứu được ngươi", Thương Khung nói.
“Nói hết nửa ngày thì ra ông đã lôi ta xuống đây”, gương mặt Triệu Bân đen lại, trước khi bị lôi xuống đây thì hắn đã sẵn sàng dẫn thiên lôi xuống giết trọn ổ kẻ thù.
"Không cần cảm tạ lão phu".
"Cảm tạ chứ, ta còn phải cảm tạ 18 đời tổ tông của ông".
"Này, nói chuyện không có được chửi bậy nha nhóc con", Thương Khung âm trầm nói.
“Ta không có thời gian nói chuyện với ông”, Triệu Bân nói xong liền xoay người rời đi.
"Nơi này còn có một tòa bảo tàng".
"Tiền bối, ta mang ông xuống nhé?"