Hắn bận gì? Hắn bận dán bùa ẩn giấu. So với lòng đất, trong tòa địa cung này cũng còn chút không gian, tạm thời trốn ở đây vẫn tốt hơn núp dưới đất bùn tối đen.
Làm xong thì hắn mới gạt bớt đá vụn bên trong ra.
Chẳng lâu sau, Triệu Bân thấy được một thứ kỳ quái, là một hộp ngọc đen sì, to cỡ bàn tay, bị đè bên dưới đá vụn, nửa thân hộp chìm trong bùn, gợn sóng khác thường truyền ra từ đó, trong gợn sóng kia còn chứa một mùi đan hương mê người.
...
“Tìm cho ta!”
Từ khi thành Lạc Nhật được xây dựng tới giờ, chưa có khi nào náo nhiệt như đêm nay. Bóng người ngoài thành đông đen, trong thành thì người người chuyển động, tiếng quát tháo vang lên trong đêm tối lờ mờ.
Bốn thế lực lớn như được tiêm thuốc kích thích, dáng vẻ như không bắt được Cơ Ngân thì sẽ không chịu yên. Đặc biệt là Công Tôn gia, họ tức giận nhất trong đám. Nếu trước khi ba nhà kia tới mà họ đã tìm được Cơ Ngân thì làm quái gì còn chuyện của mấy người này? Rõ ràng chiến lợi phẩm có thể gọn gàng vào túi mà giờ lại bị chia cắt như thế.
“Tìm!”
“Tìm kỹ cho ta!”
Công Tôn Chí đi trên đường lớn, khàn giọng gào lên.
Tin tức Công Tôn đuổi giết Cơ Ngân bị lộ ra ngoài, đây là tội khó chối. Nếu không phải Công Tôn Chí quá lớn tiếng trong khi đuổi giết thì chung quanh cũng sẽ không nghe thấy, từ đó không làm nhiều người bu lại vây xem. Mà xem cũng thôi đi, ai ngờ còn có kẻ không biết xấu hổ chạy tới chia chác bảo bối.
Nghĩ lại mà đau lòng!
“Công Tôn huynh, sắc mặt ngươi không ổn lắm nha!”
Cát Dương cũng ở đó, đứng song song với Công Tôn Chí, hắn ta cầm quạt xếp nhẹ nhàng phe phẩy, thong thả đi trên đường như không phải đang tìm người mà là đang dạo chơi. Nhìn vẻ mặt của hắn ta thì đúng kiểu cợt nhả, giọng điệu của như đang khịa người khác, trên mặt như có khắc luôn chữ “sướng” vậy.
Phong thủy thay đổi thôi!
Năm đó Cát gia tìm được một kho tàng bí mật, Công Tôn gia cũng tranh thủ lúc cháy nhà để hôi của, còn tìm thêm Huyết Y Môn và Thi tộc hỗ trợ nữa, bảo tàng vừa tới tay họ là đã bị chia hơn nửa rồi.
Hôm nay đến lượt Công Tôn gia nếm mùi, hỏi sao hắn ta không thoải mái sung sướng được!
“Ta nghe nói ai đó đã bị gài hết tiền trong hội đấu giá!”, Công Tôn Chí cười lạnh, đè ép lửa giận xuống, mở miệng nhắc tới việc này để móc lại tên kia. Hắn ta đang không chỗ trút giận mà tên Cát Dương này lại đưa mặt lên, thậm chí còn không đàng hoàng, vạch trần vết sẹo của hắn ta nữa chứ.
Ông đây khó chịu thì ngươi đừng mơ thoải mái!
Khỏi phải nói, lời này của hắn ta làm Cát Dương đang cợt nhả bỗng trở nên dữ tợn.