“Nếu lại có cái không gian biến động thì ngon rồi!”, Triệu Bân thầm thì.
Nhưng Nguyệt Thần chỉ thấy nguyện vọng này của hắn là xa vời. Không gian của tòa thành vô cùng ổn định, đừng nói là mười ngày hay nửa tháng, dù là ba, năm năm thì chưa chắc đã có không gian biến động nổi.
“Có một trận sấm chớp cũng được!”
Trong lòng Triệu Bân thầm nhỉ, ngẩng đầu nhìn tinh tượng.
Xem xong hắn lại đứng thẳng, rũ đầu.
Không có mưa!
Mấy ngày tới cũng đều không mưa!
Hắn sờ lên Thiên Nhãn, nó còn trong trạng thái mù nên không xem được, sức mạnh phản phệ vẫn còn, tạm thời không thể hồi phục thị lực trong thời gian ngắn chứ đừng nói gì thuấn thân tuyệt sát. Vì thế cách dùng thuấn thân tuyệt sát là không xài được rồi, biết trước vậy hắn đã để lại vài phân thân ở bên ngoài.
Hả?
Đang nghĩ thì một gợn sóng khác thường xuất hiện.
Triệu Bân nhắm mắt, dùng đại địa linh chú tập trung cảm nhận.
Ba, năm giây sau, hắn mới mở mắt.
“Cái gì thế?”
Cùng với tiếng thì thầm này, hắn độn địa lao về một hướng.
Ở dưới lòng đất mấy ngàn trượng, dù thông thạo thuật độn địa cũng khó tiến, mỗi bước đều rất gian nan. Dù gợn sóng khác thường kia chỉ cách không tới trăm trượng nhưng Triệu Bân lại tốn hết nửa canh giờ.
“Chỉ là cái này à!”
Triệu Bân vươn tay vỗ vài cái trước mặt.
Phía trước là một mỏm đá, nói đúng hơn là một bức tường nặng nề lấp kín. Vì Thiên Nhãn không dùng được nên hắn không thể nhìn xuyên qua tường, chỉ biết là gợn sóng yếu ớt ở bên kia bức tường thôi.
Xuyên tường.
Hắn quát khẽ, cưỡng ép đi xuyên qua.
Trước mắt là một khoảng tối đen.
Triệu Bân lấy một viên linh châu ra để chiếu sáng, từ đó mới nhìn rõ được. Đây là một địa cung cổ xưa, trăm trượng quanh đó đều đã sụp, tạo thành đống tàn tích, ngói xanh rải đầy đất, còn có trụ đá đã đổ, bên trên phủ kín bằng tro bụi thời gian, tang thương mà cổ kính.
Chỉ có thể biết là chỗ này có rất rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!