Dù biết là sẽ bị phản phệ nhưng hắn vẫn muốn nhìn thấy.
Hắn vắt kiệt đồng lực để đẩy những lớp mây mù ra.
"Đầu".
Hắn lẩm bẩm trong miệng.
Không sai, bên trong đó là một cái đầu đẫm máu không nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy hình dáng của cái đầu bị hắc khí bao quanh trông giống ma sát mà cũng trông giống sát ý.
Trong lúc hắn đang nhìn lén thì cái đầu lại chậm rãi mở mắt.
Phụt!
Triệu Bân ngay lập tức hộc máu, hắn đang ngồi trên ghế nhưng lúc này lại bị một nguồn năng lượng cực đại đánh trúng khiến cho hắn văng ra ngoài, lực văng mạnh đến mức làm cho lưng hắn đập vào một cây cột trụ, khiến cho cây cột trụ bị gãy còn chiếc ghế thì vỡ tan thành nhiều mảnh.
...
"Chuyện này..."
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp sắt.
Không biết vị này đã nhìn thấy gì mà liền hộc máu, thậm chí còn bị bay ra ngoài?
Nhìn qua thì giống như hắn vừa bị ai đó đánh một chưởng.
Nhưng cũng chỉ là giống mà thôi chứ làm gì có ai dám động thủ ở trong hội đấu giá chứ! Cho dù có lén động thủ thì cũng sẽ bị người của đấu giá các phát hiện ra ngay, đang yên đang lành ai lại đi gây sự như thế.
Vèo!
Nhan Như Ngọc đã di chuyển, nữ soái cũng bối rối di chuyển.
Phụt!
Triệu Bân bò ra từ đống lộn xộn, hộc máu giàn giụa, mắt trái đã mất đi ánh sáng và cũng đã nhắm chặt, khóe mắt không ngừng đổ máu, cũng may hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị phản phệ.
Tuy nhiên việc hắn bay ra ngoài không phải là do phản phệ mà là do bị ánh mắt của cái đầu kia liếc nhìn, uy lực của ánh mắt đó hết sức cường đại, võ tu cảnh giới Địa Tạng tầng hai như hắn không thể chống đỡ nổi.
"Còn sống sao?"
Triệu Bân lẩm bẩm, cảm thấy rất mơ hồ, không biết mình có nhìn nhầm hay không, chỉ biết cái đầu kia thật sự mạnh mẽ vô song, chỉ cần liếc nhìn một cái đã khiến cho hắn bị thương thành ra thế này. Cũng may còn có hộp sắt ngăn cách làm suy yếu uy lực của cái đầu, nếu không thì chỉ một cái liếc mắt kia cũng có thể tiễn hắn thẳng tới suối vàng.
Hắn không thể tưởng tượng ra được cái đầu đó là của một người mạnh tới cỡ nào, nhất định đã vượt qua cảnh giới Thiên Võ.