“Cho ngươi đó, đem về mà nấu canh đi!”, Nhan Như Ngọc cũng khá thú vị, kêu giá cũng không quên trêu chọc. Đây là lời kịch mà Triệu Bân chuẩn bị nhưng không ngờ lại bị cô gái này giành trước.
Nấu canh!
Nghe thấy hai chữ này thì toàn trường bất cười.
Đến giờ họ mới nhìn ra là Nhan Như Ngọc cũng chơi Cát Dương một vố.
Ai cũng sung sướng!
Ngay cả người chủ trì cuộc đấu giá Túy Lão cũng thoải mái.
Chẳng phải chỉ là vài trăm triệu thôi à, có tiền mà, gia tộc siêu cấp đều giàu lắm mà.
“Điều tra cho ta!”
Sắc mặt Cát Dương rất khó nhìn, hắn ta không cười nổi nữa.
Đúng vậy, tên này rất trâu bò, hoàn toàn không thể bị đánh bại trong việc gọi giá.
Có điều sáu trăm triệu bị thêm vào này đúng là làm hắn ta không vui.
“Dám chọc Cát gia à, muốn chết sao!”
Mấy trưởng lão đều hừ lạnh, hiển nhiên họ sẽ điều tra tiếp.
Gia tộc siêu cấp lớn rất giàu thật nhưng lại không nhịn được khi bị gài như thế.
Dám chơi Cát gia thì phải cái giá rất đắt!
“Thấy ta diễn thế nào!”, Nhan Như Ngọc cười hỏi.
“Rất đạt!”, Triệu Bân nhấp một ngụm trà để thông cuống họng.
Nhan Như Ngọc đã bắt đầu thì kế tiếp đến lượt hắn.
Dù sao cũng đã bị nhắm vào, thế cứ chơi cho lớn đi!
Đây cũng là ý của nữ soái.
Nữ soái quân Xích Diễm chưa từng e sợ gì bao giờ.
“Còn ai tăng giá không?”, Túy Lão cười nhìn đám đông.
“Muốn tăng nhưng không có tiền!”
“Muốn tăng nhưng không dám”.
Biểu cảm của mọi người hoàn toàn không ngoài hai câu này.
“Nếu đã không có ai thêm...”
“Chín trăm mốt!”
Túy Lão còn chưa nói xong thì đã bị ngắt ngang.
Người làm tất nhiên là Triệu công tử rồi, khí thế khai hỏa, nếu Cát Dương đã muốn như vậy thì hắn sẽ cho đối phương cú nữa.
Ai đó?
Hiện trường căng thẳng, quay đầu nhìn Triệu Bân.
Họ suýt quên mất bàn kia còn một nhân tài nữa. Từ khi bắt đầu đấu giá tới giờ, tên kia là kẻ xuất sắc nhất, đấu với Cát Dương hai trận, bị gài mất hai trăm triệu, giờ là đang muốn tìm lại thể diện hả?
Lên luôn, ganh với hắn ta đi nào!
Đây là suy nghĩ trong lòng mọi người.
Không đủ tiền thì chúng ta cho ngươi mượn.
Nhưng ngươi phải viết giấy nợ nha.
“Lôi cuốn thật!”