“Không đi!”, nữ soái thản nhiên nói.
Đến lượt Triệu Bân phải liếc xéo, hay quá nha tiền bối, liếc trộm chuyện riêng tư của người khác như thế có thích hợp không? Đừng ép ta phải chửi thề, bây giờ ngươi đánh không lại ta đâu, coi chừng ta treo ngươi lên ngọn cây.
Nữ soái không nghe được điều này.
Nếu không, có lẽ cô ta sẽ hất tung cái bàn lên.
Đọc suy nghĩ của kẻ khác rất hao tổn tinh lực, cô ta đã mất hết tu vi nên không thể chống đỡ trong thời gian dài. Trùng hợp rằng trước đó không đọc, thế nên lúc này mới giúp Triệu Bân tránh được một kiếp.
“Ta có thể ngồi đây được không?”
Giọng nói già nua vang lên, một người mặc áo đen đứng bên bàn.
Tuy nói như vậy nhưng người này không hề khách sáo, chẳng đợi Triệu Bân đáp lại đã ngồi xuống, cũng tự nhiên như ở nhà mình vậy, cầm điểm tâm trên bàn mà ăn, cực kỳ tự giác.
Triệu Bân liếc một cái đã vội vàng quay đi.
Người mặc áo đen này chẳng phải lão già nào cả, mà là một cô nương.
Ừm, cũng chính là Nhan Như Ngọc! Chẳng biết cô ta bước xuống từ khi nào, cải trang thành một ông già. Lại còn thích cải trang nữa chứ, may mà hắn có thiên nhãn, nhìn trộm được dung mạo, nếu không đúng là nhìn không ra.
“Đạo hữu, ta và ngươi phải chăng từng gặp ở đâu đó”.
Nhan Như Ngọc chống cằm bằng một tay, mỉm cười nhìn Triệu Bân.
"Chưa từng gặp mặt".
Triệu Bân lãnh đạm nói rồi quay đầu đi, không nhìn đến Nhan Như Ngọc nữa, trong lòng thầm lẩm bẩm, lẽ nào người này lại nhận ra hắn?
Không thể!
Hắn đã che giấu kĩ như vậy mà vẫn có thể bị nhận ra sao?
“Sao, đã cởi y phục của ta mà còn không nhận?”, Nhan Như Ngọc nhấp một ngụm trà, lời nói nghe đều đều nhưng trong đôi mắt đẹp đã bùng lên một ngọn lửa.
Nhận ra rồi.
Cho dù hắn có hóa thành tro thì cô ta cũng nhận ra.
Gương mặt có thể thay đổi, khí tức có thể che lấp, nhưng ánh mắt thì không thể lừa người được.
Nhận ra người khác qua ánh mắt chính là thiên phú độc đáo của cô ta.
So với điều này thì giác quan thứ sáu của phụ nữ cũng là một thứ rất kỳ quái, trong hầu hết thời điểm nó đều hoạt động rất hiệu quả.
Đừng hỏi tại sao, nó chỉ đơn giản là rất thần kỳ.
"Cô đang nói gì vậy, ta không hiểu gì cả", Triệu Bân tỏ ra đứng đắn nói, đã sẵn sàng tư thế bỏ chạy, hắn biết Nhan Như Ngọc đã nhận ra hắn, đây là Thánh nữ Nhan gia, việc này chắc chắn không nhỏ!
“Ngươi tỏ ra giấu diếm như vậy còn không dám nhìn thẳng vào ta, không phải chột dạ thì là gì?”, Nhan Như Ngọc liếc nhìn hắn: “Ngươi nghĩ mình trốn trong đám đông thì ta liền nhận không ra ngươi hay sao? Thái độ không biết xấu hổ của ngươi làm sao có thể giấu được?"
"Ta bị chuột rút, cổ không quay lại được", lý do mà Triệu Bân tìm ra hết sức hợp lý.
"Ta có nên la lên gọi người đến không nhỉ?", Nhan Như Ngọc cầm tách trà lên thoải mái ngửi hương thơm rồi nói tiếp: "Ta nên la lên là ở đây có kẻ vô lại? Hay là ta nên la lên tên của ngươi trước?"
Triệu Bân nghe vậy thì khóe miệng giật giật.