Chính vào giây phút ngoái đầu, hắn đã tông phải tường, nói đúng hơn là tông phải núi. Là do Triệu Bân quá đen đủi, gặp phải biến động không gian, bị đẩy sang nơi khác, vừa hay chỗ đó có một ngọn núi, vừa hay tốc độ của hắn quá nhanh và không kịp phản ứng nên hắn đã tông thẳng vào đó.
Ầm!
Tiếng va chạm vang lên rất lớn.
Một ngọn núi đang yên đang lành đã bị hắn tông thành nát vụn, đầu óc quay cuồng giữa lớp đá vụn bay tứ tung.
Hắn ngây mặt ra, nữ soái cũng ngơ ngác, vừa mới nhìn thấy Cơ Ngân đây, giờ đột nhiên hắn biến mất tăm dạng, một người đang sống sờ sờ, sao vừa chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa?
“Người đâu rồi?”
Năng lực cảm ứng của nữ soái bao trùm toàn bộ khu vực đó.
Tiếc là cô ta không tìm được gì, đến cả một con chim cũng không có, chuyện này thật kỳ lạ! Một tên cảnh giới Địa Tạng cỏn con, nói biến mất là biến mất ngay, dù cô ta có khả năng quan sát của cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh cao cũng không thể tìm được chút manh mối nào.
A!
Bên này, Triệu Bân ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi.
Trên người hắn có rất nhiều vết thương nhỏ dính máu, vết thương nào cũng có sức mạnh không gian.
“Lại là biến động không gian à?”
Hắn lắc đầu, dường như đã biết có chuyện gì xảy ra.
Từng gặp không gian biến động nên hắn cũng nắm được tình hình
Hắn không nghĩ gì nhiều mà vội vã đứng dậy, phải xem thử chỗ này là chỗ nào đã.
Hắn nhìn xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Nam Vực, chỗ này vẫn còn ở Nam Vực, từ đây có thể nhìn thấy được biển.
Lúc này, chắc là đang ở trên một hòn đảo nhỏ. Nếu giống như lần trước, bỗng chốc đi xa qua vô số lãnh thổ hay khu vực thì hắn chịu không nổi mất, thế giới rộng lớn như thế, có nhiều chuyện kỳ lạ thật nhưng mà sao chuyện nào cũng để hắn gặp phải thế này?
“Là ai đã làm hỏng chuyện tốt của ta?”
Khi hắn đang quan sát thì đột nhiên có tiếng hét lớn vang lên.
Triệu Bân nghe thấy thì quay lại nhìn.
Đập vào mắt là một người đàn ông bặm trợn trọc đầu, thân hình cao to vạm vỡ, đôi mắt đầy sức sống, nhưng vẻ mặt thì lại rất khó chịu. Hắn ta chỉ mặc có một cái quần cộc, mặt mày nhem nhuốc, trông cứ như mới vừa mới chui từ dưới đất lên. Trên tay tên này cầm một thanh đao đầu quỷ trên tay, khắp người nồng nặc sát khí, khuôn mặt tối sầm.
“Còn có một tên”.
Triệu Bân nhìn về phía sau người đàn ông bặm trợn thì thấy còn có một người khác nữa.
Đó là một người phụ nữ, một người phụ nữ với quần áo xốc xếch, nhiều vị trí trên cơ thể bị lộ ra, cô ta cũng mặt mày lấm lem, dù là như vậy thì cũng không che được sự bực bội trên khuôn mặt, cô ta đang nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm.
Triệu Bân ho gượng và hiểu ra ngay là đã có chuyện gì xảy ra, chắc tên lỗ mãng và người phụ nữ đó đang làm chuyện ấy ấy, mà hắn thì lại đến quá đúng lúc, tông sụp đỉnh núi, chôn sống hai người đó.
“Ngươi, qua đây nào!”, tên lỗ mãng hằm hằm.
“Ta không cố ý làm phiền đâu”. Triệu Bân cười gượng, quay đầu bỏ đi ngay, báu vật đã rơi từ trên trời xuống, hắn phải đi giành báu vật cho kịp, sau đó còn phải hộ tống Bạch gia di dời nữa, còn về phần hai người này thì hắn xin lỗi nha!
Hắn muốn đi nhưng trời lại không cho đi rồi.
Gặp không gian biến động, thương thế cũng không tầm thường, hắn bước ra ngoài nhưng không thể đứng vững, phun ra một ngụm máu, có lẽ do cử động quá nhiều, bị không gian lực xâm nhập khí lực tùy ý tác loạn cho nên thương thế lại càng sâu thêm một phần.
Theo như lời của Nguyệt Thần thì hắn còn phải thắp hương tạ ơn tổ tiên vì hiện tại hắn vẫn còn sống! Việc hắn vẫn còn sống sau hai lần không gian biến động quả là một điều kỳ diệu.
Cũng may là không có vết cắt không gian.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!