Sau khi tên Huyết Y Môn thủ lĩnh bị giết chết, lại có máu bắn ra.
Là Tử Linh! Cô ta đã giết chết một cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên, chém đứt đầu của tên này.
Nữ soái còn bá đạo hơn nữa, một mình đánh với ba tên cảnh giới Chuẩn Thiên và đã chém chết hết.
“Tiền bối gấp gáp đi đâu thế?”
Cuộc chiến phía bên Triệu Bân vẫn chưa kết thúc, hắn bắt tay với nhóc ham tiền truy sát một lão già áo tím. Lão ta là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên, còn là một tên cảnh giới Chuẩn Thiên có mắt không tròng, lão ta tưởng đâu hai tên hậu bối này dễ bắt nạt, đánh rồi mới biết mình chọn nhầm đối tượng, mới hai ba hiệp mà đã bị đập đến máu me đầm đìa.
Bên nữ soái nhìn thấy nhưng không nhúng tay vào.
Bạch gia cũng không xen vào.
Hai tên nhóc đấy mạnh mà.
“Không chết không thôi thật sao?”
Lão già áo tím hét lên, chắc là lão ta đã bị đánh đến ngu người rồi. Đã đến lúc này mà còn hỏi được câu đó nữa, Triệu Bân và nhóc ham tiền nghe xong thì phải bật cười, không giết ngươi, chẳng lẽ giữ lại ăn Tết sao?
Ầm!
Triệu Bân rút kiếm, xuất chiêu Phách Thiên Trảm với bá khí ngút trời.
Mặt lão già áo tím biến sắc, lão ta giơ đao lên đỡ nhưng lại bị Triệu Bân chém cho phải khụy một chân xuống đất. Lão ta vẫn chưa kịp đứng dậy thì nhóc ham tiền đã đánh đến, nắm đấm nhỏ mềm mại nhưng lại rất dũng mãnh, đánh tan chân nguyên hộ thể của lão ta, đến mức xương ngực của lão ta cũng rệu rã, đừng nói gì đến người chịu đòn, chỉ nghe thôi cũng đủ thấy đau rồi.
“Kết thúc rồi!”
Triệu Bân thản nhiên nói và ra đòn Tru Tiên Quyết.
Lão già áo tím khụy xuống ngay lập tức, lão ta đã bị chiêu đó chém qua đầu.
“Rút!”
“Rút mau!”
Bỗng dưng, một tiếng hét vang vọng cả không gian, thủ lĩnh của thế lực nào đó đã hạ lệnh rút quân. Không thể nào tiếp tục đánh nữa! Nếu còn đánh nữa thì sẽ chết hết mất, đám người này quá mạnh, đặc biệt là cô gái mang mặt nạ ngọc màu trắng đó, đáng sợ không thể tả! Cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường không thể nào đánh qua ba hiệp với cô ta. Hôm nay không phải ngày tốt! Nhà họ Bạch có quý nhân giúp đỡ, không nên cố quá, e là sẽ quá cố, rút lui sớm vẫn tốt hơn, còn bất chấp đánh nữa thì toàn quân sẽ bị diệt vong mất.
“Chạy đi đâu?”
Người Bạch gia và cao thủ quân Xích Diễm vừa đuổi theo vừa giết, người chết như ngả rạ.
Tiếng hét thảm vang lên, cao thủ tứ phương đang bỏ chạy nối đuôi nhau ngã xuống trên những vũng máu.
Không biết đến khi nào những tiếng hét thảm thiết mới dừng lại.
Trong liên minh của các cao thủ đến từ khắp nơi này, từ cảnh giới Huyền Dương đến cảnh giới Chuẩn Thiên, không còn ai sống sót, toàn quân đã thật sự bị tiêu diệt, máu chảy thành suối, chảy từ trên đảo ra biển lớn, nhuộm đỏ cả nước biển.
Đối với Bạch gia mà nói thì hòn đảo này chính là nhà.
Nhưng đối với đám người muốn diệt tộc người ta thì nó lại là mộ phần của bọn họ, lúc đến thì oai phong lẫm liệt, thề sẽ tiêu diệt toàn bộ Bạch gia, không ngờ lại mất cả mạng, đường đến Hoàng Tuyền cũng không cô đơn vì đã có cả đám người đi theo bầu bạn rồi.
“Thu chiến lợi phẩm đi!”
Mặc dù lão tổ Bạch gia bị thương nặng nhưng lại cười rất tự hào.
Cần gì ông ta nói, mọi người cũng đều đang thu dọn chiến lợi phẩm!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!