Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)


 

"Tiền bối, vô tình quấy rầy".  

 

Triệu Bân chắp tay, cung kính cúi đầu trước bài vị của vua Âm Nguyệt. Mặc dù quan tài của vua Âm Nguyệt không còn ở đó nhưng bài vị thì vẫn được Tử Linh đặt ngay ngắn trên bệ thờ.  

 

Giết!  

 

Khi đang bái bài vị, Triệu Bân đột nhiên nghe thấy tiếng hét giết chóc.  

 

Hắn bất giác ngước lên nhìn.  

 

Cẩn thận lắng nghe thì có thể thấy bên ngoài lăng mộ của vua Âm Nguyệt đang xảy ra một trận hỗn chiến lớn.  

 

Vèo!  

 

Hắn nhảy ra khỏi lăng mộ, chạy lên một ngọn đồi, lấy ra kính viễn vọng nhìn về phía một mảnh núi rừng. Dưới ánh trăng sáng có thể thấy bóng người đầy rẫy, kẻ nào cũng mặc toàn thân áo giáp, bộc phát chiến khí ngất trời.  

 

"Vương triều Đại Nguyên".  

 

Triệu Bân cau mày, nhìn thấy cờ chiến của vương triều Đại Nguyên.  

 

Nói cách khác, đó là quân đội của vương triều Đại Nguyên.  

 

Biên quan đã bị công phá rồi sao?  

 

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Triệu Bân.  

 

Đang chiến đấu cùng với quân của vương triều Đại Nguyên tất nhiên là người của Đại Hạ, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, một người là Dương Hùng thành chủ thành Vong Cổ, một người là Yến Thiên Phong thành chủ thành Thanh Phong, cũng chính là cha của Thanh Dao.  

 

"Tới sớm không bằng tới đúng lúc".  

 

Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, hắn cất kính viễn vọng rồi rút ra kiếm Long Uyên phóng thẳng về phía mảnh rừng kia.  

 

Giết!  

 

Trong khu rừng u ám, tiếng la hét giết chóc vang lên rung trời.  

 

Quân Đại Nguyên cùng quân Đại Hạ chém giết cùng một chỗ tỏa ra chiến khí ngất trời.  

 

Trận chiến diễn ra ác liệt, sương máu bay mù mịt.  

 

Không khó để nhìn thấy quân Đại Hạ đã rơi xuống thế hạ phong.  

 

Quân Đại Nguyên đang tràn tới quá nhiều.  

 

Mỗi một giây đều có tướng sĩ Đại Hạ ngã xuống, nhân số giảm mạnh, càng lúc càng rơi xuống thế hạ phong.  

 

Quác!  

 

Ở đây không chỉ có bộ binh chiến đấu mà còn có không quân chiến đấu.  

 

Trên không trung đang có rất nhiều thú cưỡi, quân Đại Nguyên dùng huyết điêu, quân Đại Hạ dùng diều hâu.  

 

Nhưng cục diện của trận chiến đang dần dần nghiêng về một bên.  

 

Ngẩng đầu nhìn lên trời cũng chỉ còn lại hơn mười con diều hâu.  

 

Không quân Đại Hạ ra sức xung phong liều chết, hết người này đến người khác rơi xuống.  

 

Nếu như không có không quân khống chế bầu trời thì tình cảnh của quân Đại Hạ sẽ trở nên họa vô đơn chí.  

 

"Dương Hùng, đêm nay ta và ngươi đã định phải chết ở chỗ này", Yên Thiên Phong quát lên, áo giáp của ông ta đã nhuộm đỏ máu tươi, thanh kiếm trong tay điên cuồng giết chóc.  

 

Dương Hùng bật cười nói. Tóc tai của ông ta cũng đã bê bết máu, thanh đao trong tay hết sức vũ động chém giết quân Đại Nguyên, trông ông ta hệt như một kẻ điên đang tắm trong máu tươi.  

 

Bọn họ là những vị trưởng bối mạnh mẽ và tràn đầy nhiệt huyết.  

 

Nhưng quân địch quá đông.  

 

Trong tiếng la hét giết chóc, những người lính Đại Hạ lần lượt ngã xuống.  

 

Quân địch mênh mông tràn tới đẩy hai vị thành chủ vào tình thế tuyệt vọng.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!