Ân Minh cười nham hiểm, sung sướng ngả người trên ghế, ung dung chơi đùa với chiếc nhẫn trên ngón tay cái. Khóe miệng hắn ta nở nụ cười đầy vẻ giễu cợt, mắt nhìn lên đàn tế với bộ dạng khoái chí.
Hắn ta không nôn nóng.
Mạng che mặt phải vén lên từ từ mới thú vị.
“Đúng là một con hồ ly xứng danh!”
Nguyệt Thần liếc mắt, lườm Ân Minh một cái.
Nói đúng hơn là lườm Cửu Vĩ Hồ trong người Ân Minh.
Nói về khả năng chiến đấu, có lẽ Cửu Vĩ Hồ không sánh được với Đại Hạ Hồng Uyên.
Nhưng nói về tầm nhìn thì Hồng Uyên lại kém xa Cửu Vĩ Hồ.
Cửu Vĩ Tiên Hồ có thêm chữ “tiên” không phải chỉ để chơi không thôi đâu, Cửu Vĩ Hồ biến dị chắc sẽ có thêm một loại năng lực đặc biệt, chính vì có loại năng lực đặc biệt này nên mới có thể nhìn thấu qua lớp mặt nạ da người.
Chỉ là không biết…
Liệu Cửu Vĩ Hồ trong người Long Phi có được năng lực này hay không.
Nhưng cũng chẳng sao.
Chỉ cần Triệu Bân không thừa nhận, chỉ cần Triệu Bân không tự giở mặt nạ xuống thì dù cho ai đến cũng chẳng làm được gì.
Soát hồn hả? Soát hồn em gái người ấy!
Bản thần thông minh nên đã có chuẩn bị từ trước rồi.
A...
Triệu Bân lại hừ đầy khó chịu, khóe mắt, khóe miệng, lỗ mũi, lỗ tai đều có máu tươi chảy ra.
Đúng nghĩa thất khiếu chảy máu.
Người chứng kiến đều nín thở.
Trạng thái của Cơ Ngân lúc này thật sự rất đáng sợ.
Không cần hỏi cũng biết cảm giác bị soát hồn là vô cùng đau đớn. Rất nhiều người căng thẳng siết chặt nắm đấm đến mức lòng bàn tay trắng bệch, chẳng hạn như Dương Huyền Tông, Vân Yên và những người bạn tốt của Triệu Bân nhưng tiếc là không có ai xông qua được, bởi hoàng ảnh vệ thuộc cảnh giới Chuẩn Thiên đang cầm kiếm đứng chặn trước đàn tế, ba vòng trong, ba vòng ngoài, hơn nữa sát ý còn cực kỳ mạnh.
Tử Y Hầu cũng đang đứng xem.
Lão đứng trên đỉnh một ngọn núi, lặng lẽ nhìn sang bên này.
Nếu như thật sự là Triệu Bân thì dù cho ai ngăn cản cũng vô dụng!
Trên đỉnh một ngọn núi khác, Đại Tế Ti cầm quyền trượng trong tay và cũng đang nhìn về phía xa, nở nụ cười châm biếm. Trước đây, lúc Ân Minh nói với mình, lão ta còn không tin, nhưng nếu Cửu Vĩ Hồ nói thì thôi, chắc đến chín phần mười rồi, bằng không lão ta cũng không tự ý mời bốn đại Pháp sư Hộ quốc đến. Đúng là trời xanh có mắt, lão ta vừa mới phải chịu nhục chưa bao lâu thì đã có được cơ hội báo thù thế này rồi, nếu chuyện này là thật thì Cơ Ngân chết chắc rồi.
Ư…
Cơ Ngân rên lên lần thứ ba, khí huyết bỗng loãng ra.
“Có chịu nhận không?”
Bốn đại Pháp sư Hộ quốc mở mắt ra, tỏ vẻ không nhẫn tâm. Tên nhóc này là một hạt giống tốt, nếu như soát hồn một cách tàn nhẫn thì nhất định sẽ tổn hại căn cơ, không cẩn thận còn khiến căn cơ đứt vỡ.
Nói trắng ra thì có khả năng Triệu Bân sẽ trở thành một người tàn phế.
Triệu Bân im lặng không trả lời, đấy là đáp án tốt nhất.
Bốn người hít một hơi thật sâu rồi lại nhắm mắt, tiếp tục soát hồn.