“Ngoan ngoãn chút nha!”, Triệu Bân nói thầm trong bụng. Đương nhiên là Tiểu Kỳ Lân nghe hiểu được, đấy là hoàng đế và hoàng phi đấy, không được làm càn đâu, nếu dám kéo áo của hoàng phi xuống thì hoàng đế sẽ nổi giận lôi đình cho coi!
Áu...
Tiểu Kỳ Lân kêu lên, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Sự ngoan ngoãn của nó làm trỗi dậy tình thương bên trong hoàng phi, trông nó thật đáng yêu.
Hoàng đế và hoàng phi chỉ ngồi một lát rồi đi ngay.
“Nhóc con, Đại Hạ trông cậy vào ngươi đấy.”
Trước khi đi, hoàng đế còn trịnh trọng vỗ nhẹ lên vai Triệu Bân, Triệu Bân nghe mà chẳng hiểu gì, hắn cứ cảm thấy hoàng đế của Đại Hạ đang căn dặn hắn việc tương lai, những lời ông ta nói ra cứ như đang trăn trối.
Cảm nhận của hắn không sai.
Hoàng đế sắp đi rồi, ông ta phải đích thân ra trận.
Ông ta là một nam tử hán, mạnh mẽ từ trong cốt cách.
Nếu như đã ra chiến trường thì sẽ có khả năng tử trận.
“Long Chiến!”
Lúc ra khỏi Thiên Tông, Hoàng phi đã lên tiếng gọi.
Hoàng đế đứng lại nhưng không quay đầu, chỉ có chiếc áo khoác tung bay phần phật.
“Nhớ sống sót trở về!”
Hoàng phi Vũ Linh luôn mạnh mẽ cũng có lúc để lộ ra dáng vẻ của một cô gái yếu đuối.
Giây phút này, ông ta không phải là Hoàng đế của Đại Hạ, bà ấy cũng không phải là hoàng hậu của Đại Hạ, mà họ giống với một đôi vợ chồng bình thường hơn, vợ tiễn chồng ra trận, lần từ biệt này biết đâu chừng cũng là vĩnh biệt.
“Ừ!”
Hoàng đế vẫn không ngoái đầu mà chầm chậm rời đi.
Tiếng binh lính cưỡi ngựa ra trận rung động trời đất, hoàng đế dẫn dắt Cấm Vệ Quân rời khỏi đó, hướng về phía chiến trường.
Hoàng phi đuổi theo từng bước, bà ấy cũng muốn đến biên quan.
Nhưng bà ấy không thể đi, ai cũng có thể đi nhưng bà ấy thì không thể.
Ầy!
Dương Huyền Tông thở dài, các trưởng lão cũng thở dài.
Chiến sự ở biên quan nguy cấp đến chừng nào, nguy cấp đến mức đến hoàng đế cũng phải ra trận!
“Được, là một trang hảo hán!”
Hai lão già Hắc Bạch hít một hơi thật sâu, dường như có thể nhìn thấy được bóng dáng của hoàng đế từ rất xa. Bọn họ nói câu đó với vẻ khá nghiêm túc, e rằng lần từ biệt này thật sự sẽ là vĩnh biệt.
Keng…
Khúc nhạc bi thương vang lên, tiễn hoàng đế Đại Hạ lên đường.
Triệu Bân không biết tình hình bên ngoài nhưng lại có thể loáng thoáng đoán được bốn năm phần.
Ba ngày.
Hắn đã đàn khúc nhạc đó đến ba ngày.
Đến sáng sớm ngày thứ tư mới nghe thấy được ý sát phạt trong khúc Vô Sương.
“Không hay rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!