Vân Yên phản ứng nhanh nhạy nhất, giơ tay che mắt Dương Huyền Tông.
Dương Huyền Tông buồn bực lắm chứ! Hai thằng đàn ông, tại sao lại che mắt ta, chẳng nhìn thấy gì hết!
“Vẫn là sư phụ thương ta”.
“Vẫn là Kỳ Lân hiểu chuyện”.
Đôi mắt Triệu Bân nhìn Linh Lung tròn xoe như hạt nhãn.
Trắng, đúng là rất trắng, nhất là hai cái bánh màn thầu kia!
Mặt mũi Linh Lung bỗng chốc đỏ nhừ, vội vàng lấy áo khoác che đi cơ thể.
Xong việc còn thưởng cho Triệu Bân một cái tát. Nhìn hả? Nhìn đủ chưa?
Chát!
Dương Huyền Tông ở đó cũng chịu một cái tát.
“Có phải ta cắn đâu!”, Triệu Bân ôm mắt, hai mắt nổ đom đóm.
“Ta chẳng nhìn thấy gì hết”, Dương Huyền Tông trông rất oan ức, ăn tát kích thích ghê.
“Cái thứ nhãi ranh này!”
Đôi mắt xinh đẹp của Linh Lung bốc hỏa lên, nhìn Tiểu Kỳ Lân mà đùa một câu. Ngươi thật là, đã cắn ta thì thôi, lại còn cắn quần áo của ta. Cắn quần áo của ta thì thôi, sao ngươi biết chọn chỗ thế hả?
Áu u!
Tiểu Kỳ Lân không hiểu, hai mắt nó lộ vẻ hung dữ.
Tiếng kêu này khiến ba người phải nhướn mày.
Đây là Kỳ Lân mà, sao có cảm giống nó giống con Husky thế!
Áu u!
Tiểu Kỳ Lân gào lên một tiếng, xoay người chui vào đan hải của Triệu Bân.
“Anh bạn nhỏ?”
Vân Yên gọi một tiếng đầy thăm dò.
Sau đó không thấy Tiểu Kỳ Lân ra ngoài lần nào nữa.
Theo cách nghĩ của nó, ba người này không phải người tốt, muốn lấy máu của nó cơ.
Không ra ngoài cũng tốt, nơi này an toàn.
“Gọi nói ra đây cho ta!”, Linh Lung tức tối nói.
“Ối! Choáng đầu ghê!”, Triệu Bân ôm đầu, nhe răng nhếch lợi.
“Ta...”
Linh Lung muốn nổi điên, Vân Yên vội vàng ngăn cản.
Nhìn đi! Sư phụ vẫn thương đồ nhi lắm, nếu Linh Lung mà đánh thì người nào đó thê thảm vô cùng.
Một hồi ầm ĩ kết thúc!
Sau cùng Linh Lung vẫn bỏ đi với cơn tức nghẹn trong lòng.
“Sư muội, tốc độ tiến bộ nha!”
“Đâu có, đâu có”.
Đối thoại của Dương Huyền Tông và Vân Yên e là chỉ có hai người họ hiểu được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!