Đường phố Đế Đô vốn náo nhiệt, bây giờ vì Triệu Bân lại càng trở nên náo nhiệt hơn nữa.
Hôm nay Cơ Ngân Thiên Tông đã trở thành một thần thoại.
Truyền thuyết về hắn đã truyền khắp mọi ngóc ngách của Đại Hạ
“Quá mạnh mẽ”.
“Quá đáng sợ”.
“Đúng là yêu nghiệt nghịch thiên”.
Những tiếng bàn tán vang lên không ngớt.
Những câu này thế nhân không biết đã nói bao nhiêu lần, đêm nay bọn họ lại còn nói với kiểu cách rất long trọng.
Có rất nhiều người vì hắn mà hò hét hoan hô, chẳng khác nào đang chào đón một đại anh hùng.
So sánh với Cơ Ngân trong trạng thái cải lão hoàn đồng thì Cơ Ngân trong trạng thái bình thường vẫn thuận mắt hơn, thứ duy nhất không hoàn mỹ chính là khuôn mặt quá đại chúng của hắn, dù vậy vẫn có rất nhiều nữ tử thế gia chớp chớp đôi mắt đẹp lúng liếng khi nhì thấy hắn.
Từ xưa anh hùng đã khó qua ải mỹ nhân.
Lời này cũng có thể áp dụng ngược lại.
Thế nhưng không có ai dám lại gần hắn.
Bởi vì sát khí mà Triệu Bân bộc phát ra quá nồng đậm.
Hắn phải giết rất nhiều người thì mới có thể bộc phát ra được sát khí bậc này.
Trong Ma vực có vô số người đã chết trong tay hắn, trong đó có cả những người bị thiên kiếp của hắn đánh chết. Thiên kiếp của hắn giết người tức là hắn đang giết người, đã giết người thì liền sẽ có sát khí ngưng tụ, khắc sâu vào xương cốt và linh hồn.
Vì vậy, thế nhân không chỉ nhìn hắn với sự tôn trọng mà còn nhìn hắn với sự sợ hãi.
Triệu Bân như người qua đường lặng lẽ đi qua.
Hắn có nghe những tin đồn về mình.
Khi đi ngang qua cầu vòm, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy phủ đệ Sở gia.
Hàng vạn ngon đèn đang thắp sáng sâu bên trong sương mù.
Nhưng những ngọn đèn ngày hôm nay trông trắng và chói mắt hơn thường ngày rất nhiều.
Bởi vì lụa trắng, lụa trắng dành cho đám tang đã được treo lên.
"Vô Sương, về nhà rồi".
Đến trước cửa phủ đệ Sở gia, hắn lẩm bẩm nói.
Không một ai ngăn cản hắn, cũng không một ai dám ngăn cản hắn.
Trước sảnh lớn Sở gia đã có rất nhiều người.
Tất cả đều mặc y phục trắng.
Những đứa trẻ khóc rấm rứt.
Lớp người già mặc dù đã cố gắng kiềm nén những vẫn không thể kiềm được nước mắt chảy ra.
Hắn nhìn thấy trưởng tộc Sở gia, cũng nhìn thấy lão tổ Sở gia.
Trong trí nhớ của hắn, cả hai người đều rất oai hùng.
Bây giờ gặp lại, hắn thấy tóc của ai cũng đã bạc phơ, thân người cúi gầm, tiều tụy không chịu nổi, giống như đều đã mắc phải bệnh hiểm nghèo.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Không có nỗi đau nào trên thế gian đau hơn nỗi đau này.
Ông!
Triệu Bân một lần nữa lấy quan tài băng ngọc ra.
"Con gái".
Lúc này, cảm xúc bị kiềm nén và nỗi đau của toàn bộ Sở gia cuối cùng cũng trào ra, họ quỳ xuống trước quan tài, từng người một khóc nức nở.
Tiếng khóc tràn ngập Sở gia, còn truyền khắp Đế Đô.
Tất cả mọi người nghe thấy đều ngưng trọng, sau khi thở dài một hơi thì đều cầm lấy bình rượu rót xuống đất.
"Ta xin lỗi".
Triệu Bân đứng ở đó rất lâu mới lên tiếng, không biết là đang nói với Sở Vô Sương hay là nói với người của Sở gia.
Không ai trách hắn.
Sở Vô Sương không trách hắn.
Sở gia cũng sẽ không trách hắn.
Có nhiều yêu nghiệt tiến vào Ma vực đến như vậy, bọn họ đều có thể tưởng tượng được những khó khăn gian khổ mà ba người Triệu Bân gặp phải, hắn có thể mang thi thể của Sở Vô Sương về an táng thì bọn họ đã vô cùng cảm kích rồi, làm sao còn đi trách hắn nữa.
Nửa đêm, Triệu Bân mới lặng lẽ xoay người.
Hắn khoác hắn bào, tựa như một cô hồn dã quỷ lang thang trên đường phố Đế Đô.
Trong bóng tối, có quá nhiều người đang theo dõi hắn.
Có sát thủ La Sinh Môn, có cường giả đến từ các quốc gia khác, cũng có người của Hoàng Ảnh Vệ.
Một bên ám sát, một bên bảo vệ.
May mắn thay, tất cả đều ổn.
Cường giả của các quốc gia khác cùng với sát thủ La Sinh Môn xem như vẫn còn có đầu óc, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu không thì Đế Đô sẽ trở thành nơi chôn xác của bọn chúng.
Triệu Bân đi tới thanh lâu, lặng lẽ bước vào.
“Tên nhóc này thật sự không có lương tâm”.
Những cường giả âm thầm đi theo bảo vệ hắn không khỏi thở dài.
Hắn vừa mới mang thi thể Sở Vô Sương trở về thì đã liền chạy tới thanh lâu uống rượu, chẳng lẽ hắn lại vô lương tâm đến vậy sao?
Bọn họ không biết nếu như Sở Vô Sương vẫn còn sống thì có lẽ cô ta cũng sẽ vào đó cùng với hắn.
Vẫn là căn phòng đó.
Khi Triệu Bân đẩy cửa bước vào thì trên bàn vẫn còn hai vò rượu, hẳn là Đao Vô Ngân đã để sẵn ở đó, Triệu Bân có thể ngửi thấy khí tức còn sót lại của Đao Vô Ngân. Chắc ông ta đã ở đây nhưng đã rời đi trước.
Triệu Bân dập nến, lấy kính viễn vọng ra.
Tầng chín hình tháp đang sáng đèn, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình đang đứng trước cửa sổ nhìn về hướng nam, chắc là bà ấy đang nhìn về phía thành Vong Cổ nhưng rồi lại vô tình liếc mắt nhìn sang thanh lâu.
Máu mủ tình thâm, giữa mẹ con luôn có một mối liên hệ rất thần kỳ.
Thật không may, bà ấy không thể nhìn thấy con mình.
Không biết Triệu Bân đã đặt kính viễn vọng xuống từ lúc nào.
Hẳn là mẹ hắn rất mệt mỏi.
Hoặc là trên người của bà ấy đã bị phong ấn, khi phong ấn tới thời hạn thì bà ấy sẽ phải nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Triệu Bân ngồi vào bàn, cầm lấy rượu Đao Vô Ngân để lại, một mình uống cạn trong bóng tối.
Không biết từ lúc nào mà hắn lại đặc biệt thích bóng tối.
Bởi vì chỉ trong bóng tối hắn mới dám xé bỏ lớp ngụy trang của mình.
Rượu của Đao Vô Ngân để lại rất mạnh.
Hắn còn chưa hết say thì đã rời đi trong bóng đêm.
Thanh lâu vào ban đêm rất náo nhiệt, tấp nập người ra kẻ vào.
Rời khỏi thanh lâu, Triệu Bân đứng yên vị ở đó, vô thức nhìn xung quanh.
Hắn luôn cảm thấy rằng dường như còn thiếu một cái gì đó.
Thiếu cái gì? Thiếu một người.
Trước đây mỗi khi ra khỏi thanh lâu thì hắn đều sẽ gặp tiểu thư Sở gia.
Lần này không còn bóng dáng xinh đẹp đó chờ hắn nữa.
Hắn vô thức ngước nhìn lên bầu trời đầy sao bao la.
"Khi con người chết đi, họ biến thành những ngôi sao trên bầu trời".
"Sau này khi sao trăng sáng tỏ ngươi có ngước nhìn ta không?"
Những lời nói trước khi chết của Sở Vô Sương vẫn còn vang lên bên tai hắn.
Nhưng hắn không biết ngôi sao nào mới là Sở Vô Sương.
Đế Đô phồn hoa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!