Kỳ Lân sấm sét nuốt được Triệu Bân bèn bay về trời, cơ thể ngạo nghễ thỏa sức tung bay, chân giẫm lên không trung tạo ra tiếng nổ đì đùng, chút huyền cơ cuối cùng của bầu trời Ma vực cũng vì thế mà bị hủy hoại. Có thêm cả mảng sao trời rơi xuống, mỗi vì sao là một bảo vật, linh châu, bảo kiếm, đại đao, lư đồng… món gì cũng có, nhưng chưa kịp rơi xuống đất đã bị sấm sét đánh thành tro tàn, mảnh vụn cũng không còn.
Triệu Bân vẫn chưa chết.
Nhưng lúc này đây, hắn cách cái chết không xa nữa, thân mình ở trong bụng Kỳ Lân sấm sét, mỗi giây đều bị sét đánh, muốn tránh cũng không tránh được. Những đòn tấn công này không phân biệt đẳng cấp, một lần trúng phải là suýt bị tiêu diệt ngay.
Nếu đã không tránh được, vậy thì phải đánh.
Triệu Bân cắn chặt khớp hàm, cố gắng giữ vững thể phách, chân nguyên cuồn cuộn rót vào Long Uyên khiến thanh kiếm rung lên bần bật, ngay lập tức dài thêm mười mấy trượng. Nhìn từ đằng xa, ai mà không biết còn tưởng là một thanh kiếm bằng ánh sáng ấy chứ?
Đánh!
Triệu Bân hô lên đầy kiên định, cố gắng vung kiếm Long Uyên chém loạn xạ trong bụng Kỳ Lân sấm sét. Không thể sợ thiên kiếp được, ngươi càng sợ thì nó càng bắt nạt ngươi, ngươi càng sợ thì nó càng mạnh.
Nếu muốn sống, chỉ có một con đường: Đánh!
Grào!
Đòn phản kháng của hắn đã chọc giận sấm sét.
Hay nói cách khác, đòn phản kháng của hắn đã chọc giận ý chí thiên kiếp, sấm chớp mạnh thêm, Kỳ Lân sấm sét cũng đáng sợ hơn, trong bụng nó tia điện và tia sét giao thoa, tụ thành một biển sấm sét, chỉ thoáng chốc đã nuốt chửng Triệu Bân.
Khoảnh khắc đó làm không biết bao người run rẩy.
Không ít thiếu nữ ôm miệng, trong đó có cả Sở Vô Sương và cô gái tóc xanh.
“Lòng ta không chết thì thân này bất diệt”.
Tiếng gào thét của Triệu Bân mang theo uy lực của sấm sét dội vang khắp Ma vực, ai nấy tưởng rằng hắn sắp gục rồi, thế mà rồi hắn gắng gượng mở đường trong biển sấm sét, lại đâm chém loạn xạ.
Kỳ Lân sấm sét không biết đau, nó càng bay nhảy hăng hái hơn.
Nó càng hăng hái thì thiên kiếp càng mạnh, biển sấm sét trong bụng bị tách ra lại tích tụ thêm lần nữa, Triệu Bân chưa kịp đứng vững đã bị nhấn chìm, chịu đựng vạn kiếp đánh vào thân, đâu còn hình người nữa.
“Tiếng gào ở đâu thế”.
Bên ngoài đất Ma cũng vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Ai nấy nhìn về phía Ma vực cũng thấy được sấm sét đầy trời, nhưng ngoài tiếng sấm rền còn có một thứ tiếng gào khác chấn động lòng người khác. Họ cứ cảm thấy như bên trong Ma vực đang ẩn chứa một con mãnh thú hồng hoang đang điên cuồng làm loạn, đến mức tiếng gào lan truyền khắp nơi, ai nghe thấy cũng phải run bần bật.
Nếu có thể, họ cũng muốn vào đó xem thử.
Tiếc rằng tuổi tác có hạn, không thể vào được.
Họ ở bên này chỉ biết sốt ruột, chứ bên trong Ma vực cực kỳ náo nhiệt.
Kỳ Lân sấm sét không hề yên tĩnh, nó bay nhảy khắp bầu trời, đi đến đâu cũng là một đống hỗn độn: Gặp núi thì núi lở, gặp nước thì nước dâng, từng tòa cung điện nối tiếp nhau mà đổ sập, đá vụn, gạch xanh, ngói đỏ… bay khắp trời, không kịp rơi xuống đất đã bị nghiền nát thành tro.
Vì nó mà tiên trận của di chỉ bị ảnh hưởng.
Vì nó mà càn khôn của Ma vực lại hỗn loạn.
Càn khôn và tiên trận cũng không ổn, rối ren lắm đấy: Trời đất thay đổi, không gian nứt vỡ, tiên trận sát phạt đồng loạt xuất hiện. Người đứng xem thiên kiếp còn chưa biết đâu vào đâu là đã bị tách ra, bị dịch chuyển đi khắp nơi, không phân Đông Tây Nam Bắc. Có người bị khe nứt cắn nuốt rồi tiêu diệt, có người bị tiên trận chém giết, tiếng kêu thảm thiết vang dậy, máu xương vọt thẳng lên trời, Ma vực rơi vào loạn lạc.
Phụt! Phụt!
Trong bụng Kỳ Lân sấm sét, Triệu Bân không ngừng phun máu.
Bây giờ hắn giống như một miếng thịt béo bị một con sói hung ác nuốt chửng, đang bị nó tiêu hóa đến tận cùng. Từng luồng sấm sét gào thét kia giống như dịch vị dạ dày, chém đứt cơ thể hắn hết lần này đến lần khác, ăn mòn cơ thể hắn hết lần này đến lần khác, thậm chí muốn biến hắn thành tro mới thôi.
“Trụ vững”.
Nguyệt Thần thét lên, cũng không biết đang nói với chúc phúc hay nói với Triệu Bân, nói với ai thì lời này cũng không sai. Họ phải chống lại được lời nguyền rủa, Triệu Bân cũng phải chống chọi lại thiên kiếp, bất kỳ bên nào “tuột xích” cũng mất mạng cả.
Triệu Bân không nghe được câu nói của cô ta.
Cũng không cần cô ta nhắc nhở, Triệu Bân đang liều mạng rồi.
Không phải sống thì là chết.
Ở trong tuyệt cảnh, tiềm lực của con người được bộc phát ra ngoài, vô cùng vô tận.
Giống như Triệu Bân nói, trái tim không chết thì tấm thân bất tử, khả năng vận hành của Trường Sinh quyết nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn, tái tạo thể phách giúp hắn hết lần này đến lần khác.
Quan trọng nhất vẫn là ý chí và chấp niệm.
Hắn không thể sợ, cho dù chỉ có một chút co cụm thôi thì cũng sẽ hồn bay phách tán ngay lập tức.
Sống sót chính là chấp niệm của hắn.
Chỉ có liều mình bạt mạng mới niết bàn giữa tuyệt cảnh.
“Đánh giá thấp ngươi rồi”.
Mặt quỷ tà niệm kia hừ một tiếng, không biết chui ra từ chỗ nào.
Ánh mắt nhìn Kỳ Lân sấm sét cũng tràn ngập nỗi sợ. Kiếp thánh Thú Kỳ Lân là “vũ khí” hủy diệt, thứ tà ác gì đứng trước mặt nó cũng chỉ là vật trang trí. Hắn ta mà đến gần thêm chút nữa cũng bị nó chém chết mấy hồi.
Hắn ta đã đánh giá thấp Triệu Bân rồi.
Bao nhiêu người như thế, vậy mà trước kia cứ chọn phải tên võ tu này.
Ý chí kiên cường như thép, chẳng trách hắn ta đoạt xá thất bại.
Khi hắn ta nhìn thì Kỳ Lân sấm sét cũng nhìn về phía hắn ta. Không phải cố ý đâu, chỉ là trùng hợp thôi, nhưng hắn ta thấy rồi cũng co giò chạy ngay, chẳng dám quay đầu, chạy một lèo ra khỏi Ma vực. Không thể ở lại cái chỗ quái quỷ này nữa, thôi thì tìm nơi nào đó phát triển cho đàng hoàng, sau này tìm Cơ Ngân tính sổ sau.
Grào! Đùng!
Kỳ Lân sấm sét không đuổi theo, nó vẫn đang điên cuồng nhảy nhót ở vùng trời kia.
Cùng là những kẻ to xác, động tĩnh mà nó tạo ra lại không phải thứ mà Thái Thượng Hung Hổ và Bát Thủ Thương Xà có thể bì kịp được. Xét về thần thái, nó nổi bật nhất, xét về thực lực, thử hỏi hai tên kia dám chạy ra đây không!
Không dám!
Đây sẽ là câu trả lời của Hung Hổ và Thương Xà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!