Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Thiên kiếp càng đánh xuống lại càng mãnh liệt khiến cho bầu trời cũng bị chấn động hết sức mãnh liệt.  

             Sương mù ma trên không trung bị lôi điện của thiên kiếp xua tan làm lộ ra biển sao trời, cùng với tiếng lôi điện rền vang, từng ngôi sao trên bầu trời cũng lần lượt rơi xuống, đó đều là bảo bối mà Ma quân cất giữ, có Ma kiếm, linh châu, con dấu, đan dược, bùa chú,… đủ mọi hình dáng kích cỡ, lóe ra đủ mọi màu sắc xuyên qua màn lôi điện rồi ầm ầm rơi xuống mặt đất.  

             "Có nhiều bảo bối như vậy sao?"  

             Ánh mắt của những người bên ngoài đều sáng lên.  

             Ngay cả những kẻ đang bị thiên lôi đánh phải lẫn trốn bên dưới cũng đã bớt thời gian quay đầu nhìn lại những ngôi sao đủ màu sáng chói đang rơi xuống từ trên bầu trời khiến cho ai cũng phải lóa mắt.  

             Bảo bối, đó đều là bảo bối.  

             Đáng tiếc bọn họ không có cách nào để đoạt lấy, thiên kiếp vẫn còn đang lướt qua lướt lại, sợ là chưa kịp phóng tới chỗ bảo bối thì bọn họ đã bị đánh thành tro bụi.  

             Chỉ có thể trách bảo bối đã rơi xuống không đúng lúc.  

             Hơn nữa lại còn rơi nhiều như vậy chỉ trong một lần.  

             Trên thực tế nếu như không có thiên kiếp này thì bảo bối cũng không rơi xuống nhiều như vậy.  

             Thiên kiếp chính là nguyên nhân khiến cho cả một kho tàng từ trên trời rơi xuống vào lúc này.  

             Ầm! Ầm!  

             Thiên kiếp vẫn đang tiếp tục nhấn chìm Ma vực.  

             Huyền cơ trên bầu trời dần dần bị thiên kiếp tiếp tục mở rộng ra.  

             Lại có thêm càng nhiều bảo bối rơi xuống.  

             Ầm! Răng rắc! Keng!  

             Trên đường bảo bối rơi xuống có rất nhiều thanh âm như vậy vang lên.  

             Thiên kiếp quá mạnh mẽ, lôi điện cũng đánh xuống quá nhiều.  

             Bảo bối và lôi điện đều từ trên trời rớt xuống, làm sao có thể không va chạm với nhau. Mỗi một lần va chạm thì bảo bối đều bị đánh hư hỏng hoặc là bị đánh nát bấy, chưa kịp rơi xuống mặt đất thì đa số đều đã bị đánh thành một đống đồng nát, nhưng cũng còn có một số không quá rách nát, nếu như nhặt được thì vẫn dùng tốt.  

             "Cơ Ngân, ngươi đáng chết!"  

             Những tiếng mắng chửi vang vọng khắp không gian.  

             Bảo bối tốt như vậy mà đều bị lôi điện của hắn đánh nát, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng.  

             Đau lòng, Triệu công tử cũng rất đau lòng.  

             Chỉ có quỷ mới biết một trận thiên kiếp lại có thể phá nát càn khôn, huyền cơ trên bầu trời vừa mở ra thì bảo vật bị phong ấn đều rơi xuống rồi bị lôi điện đánh nát, phần lớn đều hư hỏng tan tành.  

             Lần này hắn đã tạo nghiệp quá lớn rồi.  

             Cũng may là Ma quân đã chết, nếu như Ma quân còn sống mà nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ tức giận tới hộc máu, lão tử cực khổ lắm mới gom góp được chừng này bảo bối đợi người hữu duyên đến nhận thế mà lại bị ngươi phá hủy hết!  

             "Nghiệp chướng".  

             Triệu Bân đau đớn đến nhe răng trợn mắt, cũng không biết là đau đớn do bị thiên lôi đánh hay là do đau khổ trong lòng.  

             Hắn cũng không còn cách nào khác.  

             Kể từ khi thiên kiếp đánh xuống, có rất nhiều chuyện hắn đã không thể nào kiểm soát được nữa.  

             Ví dụ như chuyên ma quỷ cũng bị ứng kiếp.  

             Hoặc là chuyện thiên kiếp làm nhiễu loạn càn khôn, phá hoại Tiên trận, rạch nát huyền cơ.  

             Mà lúc này hắn cũng không nhàn rỗi, vừa độ kiếp vừa hại người, trong khi hại người còn không quên thu thập bảo bối, bảo bối mặc dù đã bị lôi điện đánh hỏng nhưng những mảnh vỡ vẫn rất quý giá, nếu có thể thì hắn sẽ cố gắng sửa chữa chúng hoặc là dung hợp vào bên trong binh khí của mình. Có một số bảo bối mặc dù có thể sửa chữa tốt nhưng chắc chắn cũng sẽ tốn rất nhiều tinh lực.  

             "Bảo bối!"  

             Cũng có rất nhiều nhân tài không nhận thức được tình hình, chỉ chăm chăm phóng về phía bảo bối, mặc dù mỗi lần chạm tay vào bảo bối thì đều bị thiên kiếp truy đuổi phải chạy bạt mạng mới có thể trốn được vậy mà bọn họ vẫn không sợ chuyện trong một chớp mắt đều có thể bị đánh thành tro bụi.  

             Có rất nhiều kẻ như vậy, chỗ nào cũng có.  

             Những kẻ nguyện chết vì bảo bối.  

             Mặc dù cũng có những kẻ nhặt được bảo bối và vẫn còn sống nhưng con đường dẫn đến cái chết cũng không còn xa.  

             Chủ yếu là bởi vì ở sau lưng bọn họ còn có một nhân tài chuyên thừa nước đục thả câu.  

             Ừm... người đó cũng chính là Triệu công tử, lôi điện đánh không chết ngươi ta liền khiến nó đáng ngươi thêm một lần nữa!  

             "Hóa ra thừa nước đục thả câu lại vui đến như vậy".  

             Nữ tử tóc xanh thản nhiên cười nói, cô ta cũng đang lướt qua lướt lại dưới bầu trời.  

             Có rất nhiều kì trân dị bảo đang từ trên bầu trời rơi xuống, Triệu Bân chỉ lấy đi một phần lớn, vẫn còn có rất nhiều bảo bối rải rác ở khắp những nơi không có lôi điện bao phủ, đó là những bảo bối mà cô ta đang nhanh chân chạy đến thu thập, tuy rằng phần lớn bảo bối đều bị phá hỏng nhưng những mảnh vỡ của chúng đều rất đáng giá.  

             Trên đường cô ta nhặt được không ít những bảo bối như vậy.  

             Tất cả đều là nhờ Cơ Ngân.  

             Nếu không có thiên kiếp của hắn thì cô ta cũng sẽ không có cơ hội này.  

             Nữ tử tóc xanh còn bất giác thầm nghĩ hắn chính là quý nhân của mình, mặc dù hắn đã cướp đoạt Bất Diệt chiến kích nhưng cũng đã giúp cho cô ta nhặt được không ít bảo bối, mặc dù hắn trấn lột đồ của cô ta nhưng cũng đã vô tình giúp cho cô ta giải được phong ấn huyết mạch.  

             Bây giờ nghĩ lại cô ta cũng không còn cảm thấy quá căm tức hắn nữa.  

             Kẻ thừa nước đục thả câu cũng không chỉ có một mình cô ta.  

             Không phải ai cũng đang bị thiên lôi đánh, những người không bị thiên lôi đánh đều đang tranh thủ cơ hội thu thập bảo bối.  

             Trong khi thu thập bảo bối bọn họ cũng không quên nhớ ơn Cơ Ngân.  

             Cái tên đó khá lắm, có thịt ăn cũng không quên để lại cho bọn họ chút cháo để húp.  

             Thật ra thì Triệu Bân không muốn để lại thứ gì cả.  

             Chỉ có điều sức người có hạn.  

             Có quá nhiều bảo bối đang rơi xuống, một mình hắn không thể nào lấy hết được, bên dưới lại còn có một đám kẻ thù đang chờ hắn đuổi giết cho nên hắn cũng chỉ có thể vừa điều khiển thiên kiếp đuổi giết người vừa tranh thủ thời gian thu thập bảo bối nhiều nhất có thể để làm lợi cho mình.  

             Nhặt càng nhiều càng tốt.  

             Giết càng nhiều càng tốt.  

             Hơn nữa còn phải chắc chắn rằng sau chuyện này bản thân mình vẫn còn sống.  

             Dù sao thì hắn cũng là người độ kiếp, cũng đang chịu nỗi đau đớn bị thiên lôi đánh.  

             "Còn đan Bất Lão đâu?"  

             Thiên Vũ cùng Sở Vô Sương đang chạy khắp nơi, một người phụ trách thu thập bảo bối một người phụ trách quan sát bầu trời, nếu như đan Bất Lão từ trên trời rơi xuống thì bọn họ phải đảm bảo là nó sẽ không bị thiên lôi đánh hỏng.  

             Đáng tiếc, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy nó.  

             Thời gian càng trôi qua, họ càng ít hi vọng.  

             Hay nói đúng hơn là ngay từ đầu hi vọng đã quá mỏng manh.  

             Đan Bất Lão có thật hay không đã là một vấn đề, ngay cả khi nó có thật thì nó cũng là thứ được Bất Diệt Ma quân luyện chế ra để cứu Ma hậu, nói không chừng từ rất nhiều năm trước đan Bất Lão đã bị Ma hậu dùng hết rồi, cũng giống như lời đại đầu quỷ đã nói, dị tượng mà hoàng phi Vũ Linh chứng kiến chẳng qua chỉ là chút ý niệm còn sót lại khi Bất Diệt Ma quân luyện

 

             

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!