Triệu Bân vừa lồm cồm bò lên trên vừa chửi thầm trong lòng, tất nhiên là chửi tên Ma Khôi kia.
Có trời mới biết, khi gặp phải sấm sét từ thiên kiếp, tên kia có đứng vững được không? Nếu kế hoạch tỉ mỉ và chính xác, hắn có thể tiêu diệt luôn cả Ma Khôi lẫn Thái Thượng Hung Hổ. Hung Hổ rất ngầu, nhưng nếu đối diện với thiên kiếp, chắc cũng phải ngoan ngoãn phủ phục xuống.
Ra khỏi vực sâu, màn đêm ập xuống.
Hắn liếc mắt nhìn trời đất, đi về một phía.
Giữa chừng, hắn nhìn chiếc nhẫn không dưới một lần, nhìn uy lực của chiếc đàn đá nhanh chóng giảm xuống, đây chẳng phải tin gì tốt đẹp. Qua một hồi nghiên cứu, hắn khẽ nheo mắt, chắc hẳn là “linh” của đàn đá rơi vào trạng thái say ngủ mới khiến cầm âm mất đi cầm ý vốn có, thế nên uy lực mới giảm mạnh.
Thế cho nên, nếu đánh thức được “linh” của nó là có khả năng phục hồi uy lực.
“Kiếm thời gian nào đó trò chuyện cho đàng hoàng nhé”.
Triệu Bân mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.
Huyền cơ của bầu trời đến giờ vẫn chưa ai hiểu được, nhưng ngay thời khắc hắn tiến vào cảnh giới Địa Tạng, rõ ràng đã trông thấy bầu trời thay đổi, đích thị ẩn giấu càn khôn. Theo suy nghĩ của hắn, chắc hẳn phải cần tới một chiếc chìa khóa mới mở được cánh cửa vô hình này.
“Thiên kiếp chính là chìa khóa”, Nguyệt Thần thong dong nói.
Hay nói cách khác, thiên kiếp có thể là một chiếc chìa khóa, dù không mở được cánh cửa kia cũng có thể vén mở một góc bí mật càn khôn; như thế, báu vật được cất giữ bên trong có lẽ sẽ qua lỗ hở mà rơi xuống.
Tiếc rằng Triệu Bân không nghe thấy lời của cô ta.
Cũng chẳng sao cả, với bản tính của Triệu Bân, nếu gặp được hoàn cảnh thích hợp, chắc chắn sẽ dùng thiên kiếp.
Khi ấy, di chỉ Ma vực sẽ biến thành khu vực sét đánh quy mô lớn.
Nghĩ thôi cũng thấy mong chờ rồi, thích nhất là trông thấy người ta bị sét đánh.
Soạt! Soạt!
Cứ mỗi bước đi, Triệu Bân lại biến ra một phân thân. Hắn làm lạc mất đồng đội rồi, kiểu gì cũng phải tìm lại chứ! Sở Vô Sương và Thiên Vũ chắc hẳn vẫn đang lúng túng tại chỗ đấy? Hai tên này là yêu nghiệt ở Thiên Tông mà khi tiến vào di chỉ Ma vực như biến thành hai hòn đá ngáng đường, đi đến đâu cũng liên lụy hắn. Nghĩ cũng phải, ai bảo nơi này lắm nhân tài thế? Không có kẻ yêu nghiệt nhất, chỉ có kẻ yêu nghiệt hơn.
“Ấn đường tối thui nha!”
Nguyệt Thần lầm bầm nói, cũng không biết đang nói về ai.
Nói dứt câu này, qua một hồi lâu sau, cô ta cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì lời nguyền của thần linh lại phát tác, thế tấn công quá hung hãn, cô ta cùng lời chúc của thần và lời chúc của cửu thế chiến đấu rất chật vật, từng có lúc bị đè ra mà đánh.
Ở bên này, Triệu Bân đã tiến vào một thảo nguyên.
Tìm đến nửa đêm vẫn chưa tìm thấy Thiên Vũ hay Sở Vô Sương, nhưng phân thân của hắn bị tiêu diệt khá nhiều, thế nào cũng có vài kẻ không yên phận, liếc thấy con sói lạc đàn là muốn giết người cướp của.
Uỳnh!
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, đất trời rung chuyển.
Triệu Bân đã dự đoán từ trước, khi mở mắt ra, hắn đã thấy một thung lũng.
Ngoài hắn ra có một kẻ mặc áo bào đen trông rất quỷ dị cũng bị dịch chuyển tới nơi này, đúng chuẩn một u linh, đi đường mà bàn chân không chạm đất, thỉnh thoảng cơ thể cũng méo mó, không thể nhìn rõ dung mạo, chỉ chừa ra một đôi mắt lạnh lẽo và cô độc, từ sâu trong ánh mắt ẩn giấu vẻ khát máu và tàn bạo.
Khi vừa nhìn thấy, Triệu Bân còn tưởng đấy là người của La Sinh Môn kia đấy?
Nhưng nhìn kỹ lại… không phải.
“Hình như đã gặp ở đâu rồi”, Triệu Bân nói thầm trong lòng.
Hắn muốn nhìn trộm, thế nhưng đối phương giấu quá kỹ, thậm chí có cả sức mạnh thần bí nào đó che khuất Thiên Nhãn.
Thấy Triệu Bân, thể phách của người mặc áo bào đen khẽ run lên, nhưng chỉ thoáng chốc là khôi phục trạng thái bình thường, bất giác rảo bước nhanh hơn. Rõ ràng kẻ này đang đi, nhưng nhìn thế nào cũng giống như đang chạy.
Trên thực tế, hắn ta chạy thật.
Đi được khoảng vài trượng, tên này co giò chạy trốn, tốc độ cực nhanh, như một tia sáng.
“Là ngươi à?”
Hai mắt Triệu Bân lóe sáng, quay người đuổi theo.
Trong thoáng chốc, hoa văn Kỳ Lân trên người hắn cũng sống động lớn, là do kỳ lân có cảm ứng, cảm nhận được tà ác; mà tên mặc áo đen chính là kẻ gian ác đúng chuẩn.
Không sai, kẻ này chính là Tà Niệm Mặt Quỷ.
“Ta đã bảo rồi mà, quen quá cơ”.
Triệu Bân cười khẩy, đuổi theo sát nút.
Tà Niệm Mặt Quỷ nghiến răng nghiến lợi, chạy trốn mà không dám quay đầu, cũng chẳng phải vì sợ Triệu Bân, mà là sợ Kỳ Lân, sợ sức mạnh thần bí trong cơ thể Kỳ Lân, chuyên xung khắc với tà ác.
“Chạy đâu hả!”
Triệu Bân nhanh chóng tăng tốc, rút ngắn khoảng cách còn hai mươi mấy trượng, sau đó dùng tới thuấn thân tuyệt sát. Ở tu vi Địa Tạng, cự ly sử dụng thuấn thân tuyệt sát cũng kéo dài thêm, có đồng lực hay không cũng không sao, không thể để Tà Niệm Mặt Quỷ chạy thoát.
Phụt!
Máu me bắn ra, đầu người rơi xuống.
Điều khiến Triệu công tử ngơ ngác là Mặt Quỷ bị chặt mất đầu rồi nhưng phần cơ thể còn lại vẫn còn đang chạy, đã vậy trong lúc tháo chạy còn mọc thêm cái đầu mới. Cái đầu đã bị chém rơi xuống đang biến thành một làn sương đỏ thẫm giữa không trung, sau đó tan biến mất.
Thế nhưng, đòn tấn công của hắn cũng đã khiến Mặt Quỷ bị trọng thương.
Tốc độ của tên kia nhanh chóng giảm đi khá nhiều.
Thấy vậy, Triệu Bân lại tăng tốc, chỉ qua vài nhịp thở đã đuổi tới nơi, không nói một câu nào thừa thãi, xách kiếm lên chém.
Mặt Quỷ biểu cảm dữ tợn, đột ngột quay người, dù chẳng có công pháp gì nhưng nó phun một luồng khói đen về phía Triệu Bân. Triệu Bân không né kịp nên hứng chịu hết, bị khói đen che khuất tầm nhìn khiến nhát kiếm vung ra mất mục tiêu, nhát chém chỉ chém vào khoảng không.
Áu u!
Tiểu Kỳ Lân bỗng chốc rời khỏi cơ thể, nhào lên người Mặt Quỷ mà cắn.
Tiếng la thảm thiết vang lên.
Mặt Quỷ bị Kỳ Lân cắn nên gào rú thê thảm, đúng là xung khắc với tà ác mà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!