"Mẹ".
Triệu Bân đang ngủ say thì đột nhiên nói mê.
Tiếng gọi mẹ này của hắn khiến cho Sở Vô Sương nghe thấy cũng đau lòng.
Biết rõ mẹ của mình bị giam cầm trong hình tháp nhưng cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn, cô ta có thể hiểu được tâm trạng khổ sở của hắn, có lẽ mục đích hắn gia nhập Thiên Tông chính là để cứu mẹ của mình, cho đến nay cũng chẳng có ai biết Đan Phượng Phù Dung đã phạm vào tội gì mà khiến cho đích thân Tử Y Hầu phải gây chiến, Sở Vô Sương đã từng hỏi cô cô của mình nhưng cũng không có được câu trả lời.
Sợ là ngay cả cô cô của cô ta cũng không biết Phù Dung phạm vào tội gì.
Sợ là ngay cả cô cô của cô ta cũng không biết thân phận thật sự của Cơ Ngân.
"Ngươi giỏi lắm".
Sở Vô Sương lại mỉm cười, cái tên này đã lừa được tất cả mọi người!
Trong số đó có cả Dương Huyền Tông, đồ nhi của Hồng Uyên, Tử Y Hầu, hoàng phi Vũ Linh và Ngũ Đại Thiên Võ. Còn chưa tới 20 tuổi mà đã có thể làm được việc này, từ cổ chí kim chắc cũng chỉ có mỗi một mình Triệu Bân.
Nhưng nhìn thấy chiếc mặt nạ này thì cô ta cũng hiểu ra được phần nào.
Đây không phải là mặt nạ da người bình thường, đây chính là mặt nạ vô tướng trong truyền thuyết, khi luyện nhập vào gương mặt thật thì có thể biến đổi hình dáng của gương mặt, ngay cả cường giả Thiên Võ cũng không thể nhìn thấu, nếu như không có bảo bối bậc này thì chắc Triệu Bân cũng không dám liều lĩnh trà trộn vào Thiên Tông, đừng nói là chính mắt cô ta nhìn thấy, cho dù chỉ nghe qua cũng cảm thấy hết hồn, phải biết rằng chỉ cần có một chút sơ hở thì Triệu Bân cũng sẽ bị bại lộ, một khi bại lộ thì điều chờ đợi hắn chỉ có cái chết.
Cho nên mới nói, Triệu Bân đúng là rất quyết đoán.
Trong thế hệ trẻ có được mấy ai có dũng khí đến như vậy.
Cá tính này cũng chính là một điểm hấp dẫn của hắn.
Tiểu thư Sở gia đột nhiên bạo dạn cúi thấp người xuống để ngắm nhìn rõ hơn gương mặt đẹp trai của Triệu Bân, thậm chí còn muốn cúi xuống hôn hắn một cái, bởi vì dù sao cũng không có ai biết.
Hự!
Thiên Vũ đột nhiên bừng tỉnh, lại ôm đầu ngồi dậy.
Trước mặt hắn ta lại ngay lấp tức xuất hiện một luồng ánh sáng nhiều màu đánh gục hắn ta một lần nữa.
Lần này Sở Vô Sương ra tay khá nặng khiến cho khóe miệng của Thiên Vũ chảy ra thêm máu, trên mặt viết hai chữ lớn: chết lặng.
"Thần ta nghĩ rằng đánh cái tên đó thêm một chưởng nữa thì sẽ an toàn hơn".
Nguyệt Thần bực mình nói, cảnh tượng lãng mạn như vậy lại bị ngươi phá hỏng mất rồi!
Không khí lãng mạn bị phá vỡ nhưng Sở Vô Sương vẫn cố bình tĩnh lại, tiếp tục cúi thấp người xuống!
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô ta.
Nhưng cả ông trời cũng muốn chia cắt nhân duyên!
Khi hai má của cô ta gần chạm vào gương mặt của Triệu Bân thì Triệu công tử lại đột nhiên tỉnh dậy, gương mặt xinh đẹp của Sở Vô Sương lọt vào trong tầm mắt của hắn, ngay cả mùi hương cũng hết sức mê người.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như đông cứng lại.
Địa cung lúc này tĩnh lặng như tờ.
Khi Triệu Bân tỉnh dậy thì tình cảnh trở nên rất lúng túng, hai mắt của hắn mở to, đầu óc mơ hồ choáng váng.
Trong vài giây đầu, không có một âm thanh nào phát ra.
Nhưng ngay sau đó thì Sở Vô Sương đã vội vàng đứng bật dậy ôm mặt chạy đi, hai má nóng bừng, cái tên này sao lại tỉnh dậy đúng lúc như thế, sớm không tỉnh muộn không tỉnh lại tỉnh ngay lúc này.
Haiz!
Nguyệt Thần cũng thở dài, suýt nữa thì được rồi.
Sở Vô Sương cũng thật là, sức mạnh mới vừa nãy cô dùng để đánh Thiên Vũ đâu? Đánh cái tên này một chưởng đi chứ! Đến lúc đó thì đừng nói là hôn môi, cô muốn làm gì tên nhóc này cũng được, nếu như một lần không được thì làm thêm vài lần là được!
"Ta đã trở lại bình thường rồi".
Triệu Bân ngồi bật dậy quan sát toàn thân mình, hắn đã không còn là một đứa trẻ nữa.
Đúng là niềm vui bất ngờ.
Vẫn là cơ thể này thoải mái hơn.
Thần trí của hắn cũng đã tỉnh táo lại, hắn nhớ tới chuyện trước đó khi bước vào địa cung này hắn đã phải chịu ảnh hưởng bởi một ma chú đáng sợ, sau đó liền ngất đi và bị đoạt xác. Nếu như hắn không cố gắng phản kích và có tiểu Kỳ Lân trợ chiến thì chỉ sợ mãi mãi không thể chiếm lại quyền khống chế cơ thể từ mặt quỷ. Bây giờ vừa tỉnh lại thì đã khôi phục được hình dạng bình thường, đúng là khiến hắn cảm động muốn khóc, sau này hắn sẽ không phải ngước nhìn mọi người nữa. Cũng may là hắn mặc huyền bào tị thế có thể linh hoạt thay đổi theo kích thước cơ thể, bằng không khi hắn trở lại hình dáng ban đầu mà y phục bị rách hết thì sẽ rất xấu hổ.
Á!
Đang miên man suy nghĩ thì hắn lại chợt nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Thiên Vũ.
Chuyện này cũng chỉ bởi vì hắn ta lại tỉnh dậy không đúng lúc, tiểu thư Sở gia vẫn rất tỉnh táo, ngay lập tức đánh ra một luồng ánh sáng nhiều màu khiến cho Thiên Vũ gục xuống lần nữa.
"Chuyện này…"
Triệu Bân bừng tỉnh, có chút sững sờ.
"Ngươi có chắc là muốn để Thiên Vũ tỉnh lại không?"
Sở Vô Sương mỉm cười, lắc lắc tấm mặt nạ da người trong tay.
Triệu Bân thấy vậy thì giật thót, bất giác sờ lên gương mặt của mình, hình dáng của gương mặt đã thay đổi, đây không còn là gương mặt của Cơ Ngân nữa, nếu như không có Sở Vô Sương nhắc nhở thì hắn cũng không biết mặt nạ của hắn đã bị rơi ra. Sao đang yên đang lành mà mặt nạ lại bị rơi ra? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện mặt quỷ đoạt xác hắn trước đó?
Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng lúc này chính là Sở Vô Sương đã biết danh tính thật của hắn.
"Triệu Bân thành Vong Cổ, nghe danh đã lâu nhưng hôm nay mới được tận mắt diện kiến", Sở Vô Sương cười nói với Triệu Bân.
Keng!
Triệu Bân không nói lời nào, ngay lập tức rút kiếm Long Uyên ra.
Sở Vô Sương thấy vậy thì vội vàng lui về phía sau, chẳng lẽ cái tên này định giết người diệt khẩu!
Nhưng đột nhiên Triệu Bân lại lấy ra thêm một thứ khác.
Hắn đã lấy ra... một quả táo.
Hắn đang dùng kiếm Long Uyên gọt táo!
“Ta còn tưởng rằng ngươi định giết người diệt khẩu”, Sở Vô Sương tức giận nói.
“Giết chứ, sau khi ăn xong quả táo này thì ta sẽ giết cô, trước hiếp sau giết”, Triệu Bân nói.
"Ngươi...", Sở Vô Sương cả kinh, vò tấm mặt nạ da người thành một quả bóng rồi ném tới.
"Vậy mới đúng chứ!", Triệu Bân thản nhiên tiếp lấy tấm mặt nạ, xem xét một chút thì cảm thấy rất hài lòng vì nó không hư hại gì.