"Sao hắn lại biến mất?"
Trên mảnh đất khô cằn, đám người Thi tộc không ngừng mắng chửi, mặt đỏ tía tai. Bọn chúng đã truy đuổi lâu như vậy, đến nổi phải nhảy vào mảnh đất quỷ dị này nhưng vẫn không thể bắt được người, bây giờ còn phải chật vật quay trở về. Mỗi một bước đi trên mảnh đất này đều hết sức gian nan, gánh chịu uy áp đáng sợ không ngừng áp chế thân thể cùng chân nguyên, ngay cả thị lực cùng trí lực cũng bị áp chế khiến cho bọn chúng không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
"Để ta giúp các ngươi vui vẻ".
Trong lúc đám người Thi tộc đang tức giận mắng chửi thì Triệu Bân cũng không nhàn rỗi.
Hắn vác ra mười mấy xe nỏ khổng lồ, chỉ nhìn thôi cũng đủ dọa người, bên trên xe nỏ đã được trang bị sẵn nỏ mạnh, điều chỉnh thẳng hướng mảnh đất khô cằn chuẩn bị bắn ra.
"Nào, thể hiện uy lực đi bảo bối của ta".
Triệu Bân cười gằn, khai mở cấm chế trên xe nỏ.
Ngay lập tức xe nỏ bắn ra mưa nỏ từ trên trời phóng xuống, mỗi một ngọn mâu đều mang theo lực xuyên thủng cường đại lực sát thương cũng không phải là chuyện đùa.
Hửm?
Đám người Thi tộc đang chật vật bước ra ngoài nghe thấy tiếng vang trên đầu thì đều đồng loạt ngửa đầu lên, dùng hết sức căng mắt ra mà quan sát. Lọt vào trong tầm mắt của bọn chúng lúc này là một màn mưa chiến mâu, số lượng nhiều không kể xiết khiến cho bọn chúng phải run rẩy không thôi.
"Nỏ... nỏ mạnh?"
Thấy vậy, tên cầm đầu đám người Thi tộc liền biến sắc.
Đám Thi tộc còn lại cũng sợ tới mức muốn tè cả ra quần, nỏ mạnh có uy lực cực lớn, cho dù là chân nguyên hộ thể của cường giả Địa Tạng cũng không dám đối kháng chứ đừng nói đến bọn chúng bây giờ đã không thể nào lưu chuyển được chân nguyên, một khi bị bắn trúng thì chắc chắn sẽ bị biến thành một đống thịt nát.
Chuyện khủng khiếp không chỉ có vậy.
Phải biết rằng bọn chúng đang đứng trên một mảnh đất hết sức quỷ dị có trọng lực cực nặng khiến cho mỗi bước đi của bọn chúng đều trở nên gian nan khó tả.
Khả năng di chuyển bị hạn chế cho nên bọn chúng rất khó để có thể né tránh.
"Là ai?"
Tên Thi tộc thứ hai rất tức giận, bọn chúng phải cố gắng hết sức để tiến về phía trước, nếu cứ đứng yên bất động ở đây thì bọn chúng chắc chắn sẽ biến thành một tấm bia sống. Bọn chúng không ngừng chửi rủa trong lòng, tình cảnh của bọn chúng vốn đã không tốt, bây giờ lại gặp phải cảnh bị nỏ mạnh oanh tạc, đúng là họa vô đơn chí. Cảnh tượng sau đó cũng không khó để dự đoán.
"Mau né tránh".
Tên Thi tộc thứ ba gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu như máu
Không cần hắn ta nói thì đám Thi tộc còn lại cũng đều đang dùng hết sức bình sinh nhấc chân, dùng hết sức bình sinh tránh né, nhưng đa phần bọn chúng đều không thể nào tránh né nổi, đám thi khôi trong thời khắc mấu chốt đều trở thành lá chắn ở trước người bọn chúng
Ông!
Mưa chiến mâu bắn xuống khoảng cánh ba đến năm trượng cách mặt đất thì lại được trọng lực trợ uy, bắn xuống càng thêm hung hãn.
Huyết quang ngay lập tức hiện ra chói mắt.
Đám thi khôi đều bị xuyên thủng, tan xương nát thịt.
Sau đó lại có mưa độc châm phóng tới.
Đáng tiếc, mảnh đất khô cằn có uy áp quá mạnh mẽ, ngay cả độc châm cũng bị áp chế cho nên không thể gây ra thương tổn, nhưng không sao cả, có nỏ mạnh là được rồi, nỏ mạnh điên cuồng oanh loạn tạc, thoải mái tiêu diệt thi khôi.
"Lại đến".
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, đợt oanh tạc thứ hai lại đến.
Thấy vậy, đám người Thi tộc lại càng run rẩy.
Lúc nãy bọn chúng có thi khôi chắn thương nhưng bây giờ thì không có.
Phụt! Phụt!
Huyết quang lại hiện ra chói mắt, tám tên Thi tộc thì có bốn tên trúng chiêu, bị bắn thành cái rổ, ngã xuống vũng máu, giây sau liền bị nổ thành thịt nát. Bốn tên Thi tộc còn lại cũng không có kết quả tốt, bọn chúng đã bị nỏ mạnh đả thương nặng, máu huyết chảy ra giàn giụa, xương cốt nứt toát. Tất cả máu thịt của bọn chúng rơi xuống đất đều bị bùn đất hút lấy, cảnh tượng này giống y hệt như dưới lòng đất có một đại ma đầu đang chờ cắn nuốt máu thịt của bọn chúng.
Trong chớp mắt, mảnh đất khô cằn còn khẽ run lên một chút.
Chẳng qua đám người Thi tộc đang bị oanh tạc rất thảm cho nên cũng không để ý đến.
"Là ai?"
Đám người Thi tộc thét gào, là tiếng thét phát ra từ tận sâu trong linh hồn.
Triệu Bân không đáp, một lần nữa khai mở cấm chế trên xe nỏ.
Ông!
Đợt oanh tạc thứ ba đến rất đúng lúc.
"Không... không không..."
Đám Thi tộc còn lại ngẩn mặt nhìn trời, đồng tử co rút lại. Mưa chiến mâu lại phóng xuống, nếu như bọn chúng ở bên ngoài thì mặc dù không dám đối kháng cũng có thể thoải mái né tránh, nhưng hiện giờ bọn chúng đang ở trên một mảnh đất khô cằn quái dị, ngay cả nhấc chân cũng cảm thấy khó khăn chứ đừng nói đến né tránh. Bọn chúng đều đã trở thành một tấm bia sống chờ người chém giết.