Nguyên Thương lạnh lùng lên tiếng, không giấu tài làm gì nữa, mở cấm thuật, mi tâm khắc hoa văn, đó là một thứ thuộc về tàn nguyệt, lóe lên thứ ánh sáng yêu dị, khí thế của hắn ta cũng nhanh chóng tăng vọt, khoảnh khắc đó, sau lưng hắn ta xuất hiện dị tượng, lực huyết mạch mênh mông.
Chẳng một lời vô nghĩa, hai người cùng lao vào đánh nhau.
Nguyên Thương mở cấm thuật thật sự rất bá đạo, Triệu Bân liên tục đẫm máu.
Ầm! Rầm!
Hai người đang nói chuyện thì hai phe khác cũng đã khai chiến.
Thiên Vũ cầm kiếm vàng, một đánh ba, vung tay đánh.
Tình thế ấy à! Tất nhiên là bị đánh hội đồng rồi.
Sở Vô Sương một đánh hai, có vẻ cũng không đánh lại thế công của đối phương.
Cũng do vương triều Đại Nguyên vung tay mạnh, người họ chọn đều là cao thủ trong cao thủ.
“Không ổn!”
Thiên Vũ liếc sang nhìn Triệu Bân, hoàn toàn không thành vấn đề, dù đánh không lại thì cũng không thể chết được.
Nhưng hắn ta với Sở Vô Sương thì không được lạc quan như thế.
Hắn ta đã rơi xuống thế hạ phong, muốn cắn răng đánh thì hai người họ chết là chuyện không thể nghi ngờ, vương triều Đại Nguyên nhiều yêu nghiệt, lần này có vẻ sẽ là nơi chôn thân của thiên tài, chọn bừa một người ra cũng không ai yếu hơn Tinh Hồn, nhất là Nguyên Thương, mạnh đến mức quá đáng, chủ yếu là họ phối hợp rất ăn ý.
Thế thì lực chiến có thể tăng lên một phần.
“Cố gắng lên”, Triệu Bân quát lớn.
“Bản thân mình ngươi còn chưa lo được, lại còn tinh thần đi quan tâm đến chuyện người khác”, Nguyên Thương cười lạnh, vung tay chém ra một kiếm, kiếm quang đầy trời đổ xuống, mỗi một đạo kiếm quang đều sắc bén đến mức có thể phá vỡ cả ngọn núi.
“Đòn tấn công chỉ có từng đó thì sau này đừng mang ra xài nữa”, Triệu Bân cũng đủ mạnh, chống lại bóng kiếm đầy trời lao đến trước mặt Nguyên Thương, còn mấy vết thương do kiếm trên người hắn thì Trường Sinh Quyết có thể hồi phục lại như cũ.
Diệt!
Nguyên Thương lại vung kiếm, lôi kéo cả lực tinh thần.
Sau đó ngưng tụ thành một đạo kiếm quang đánh xuống từ trên trời.
Ông!
Triệu Bân hồi phục huyền giáp, một đòn đánh trả.
Nguyên Thương cũng đã đoán trước, một chưởng xóa tan kiếm quang.
“Nào, ta tặng cho ngươi cái áo”.
Triệu Bân hết sức tự giác, từng bước đến gần, mặc huyền giáp lên người Nguyên Thương.
Quái dị là huyền giáp vừa mặc vào người hắn ta đã văng ra ngoài.
Triệu Bân nhíu mày, nhìn lén thử mới biết trên người Nguyên Thương có cấm chú.
Cấm chú gì ấy hả! Tất nhiên là cấm chú chống lại huyền giáp.
Không chỉ thế, Nguyên Thương còn vung một lá bùa dán lên huyền giáp, nhưng nó lại bị chặn.
“Bát hoàng tử Đại Nguyên quả nhiên danh bất hư truyền”, Triệu Bân thổn thức.
“Còn cái gì để chơi nữa không”, Nguyên Thương hét to, một kiếm chém lại Triệu Bân.
Mà hắn ta thì như một cái bóng, Triệu Bân còn chưa đứng vững thì hắn ta đã đánh đến gần, mi tâm xuất hiện con mắt thứ ba, một đạo kinh mang đen ngòm chém ra, lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ.
“Con mắt quỷ dị thật”, Triệu Bân thầm nghĩ.
Chẳng kịp nghĩ nhiều, hắn há miệng cho tiếng long ngâm gào thét, mạnh mẽ đến mức kinh mang vỡ nát.
“Đừng vội, còn nữa”, con mắt thứ ba của Nguyên Thương lại có một tia máu chém ra.
Phụt!
Huyết quang chói mắt, lại một lần nữa nổ tung.
Có điều người bị thương không phải là Triệu Bân mà là Nguyên Thương.
Khoảnh khắc đó, Triệu Bân dùng Di Thiên Hoán Địa, khoảng cách này, hắn có thể miễn cưỡng thay đổi vị trí, Nguyệt Thương giật mình, bị một đòn tấn công điên cuồng đánh cho không kịp trở tay, cũng ngu người, thiên nhãn của tên này rốt cuộc có bao nhiêu bí thuật, cái sau quỷ dị hơn cái trước.
“Thử một roi của ta đi".
Triệu Bân lấy roi đánh hồn ra, một đòn đánh tới.
Đáng tiếc, nó vô dụng với Nguyên Thương, hay có thể nói là trên người hắn ta có bảo bối bảo vệ tinh thần, sức mạnh của roi đánh hồn đều bị bảo bối đó cất giữ, không có chút thương tổn thực tế nào.
“Quân bài tẩy cũng nhiều quá chứ!”
Triệu Bân thầm mắng, hắn muốn dùng bùa nổ cấp cao nhưng trên người Nguyên Thương không chỉ có bùa chống bùa nổ mà còn có cấm chú kỳ lạ, thứ nó chống lại chính là bùa nổ, dù có nổ cũng không vang, đó là lý do hắn ta là bát hoàng tử vương triều Đại Nguyên, từng đó thủ đoạn giữ mạng, người bình thường không thể so sánh được.
“Xong”.
Trong tay Nguyên Thương xuất hiện một chiếc gương màu bạc, có hào quang bắn ra.
Triệu Bân thấy có chút quen mặt, Ma Tử cũng có một chiếc gương tương tự như thế, nơi hào quang chiếu tới sẽ có sức sát thương, khác biệt chỉ có màu gương.
“Nào, cùng thương tổn lẫn nhau vậy”.
Triệu Bân giương cung lên, mũi tên thiên lôi nghịch thiên bắn lên.
Đúng là tổn thương lẫn nhau, cơ thể nhỏ bé của hắn bị tiên cảnh màu bạc chém ra những vệt máu, mũi tên thiên lôi của hắn cũng đâm trúng Nguyên Thương, cảm giác đó chẳng tốt đẹp là mấy.
“Còn nữa”.
Triệu Bân lại giương cung, khí huyền hoàng và Thái Âm Chân Khí đều xuất kích.
Nguyên Thương tái mặt, đó là hai loại khí thôi nhưng lại cực kỳ đáng sợ.
Chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã khởi động bí thuật mạnh mẽ, đó chính là chuông vàng hộ thể, hơn nữa còn là chín lớp, chuông vàng của tiểu Vô Niệm chỉ có một lớp thôi, tên này thì trâu bò hơn nhiều! Tận chín tầng, nhìn thôi cũng thấy dày.
Răng rắc!
Chín tầng chuông vàng nhanh chóng vỡ tan, không thể cản nổi khí Thái Âm và khí Huyền Hoàng.
Nhưng cũng nhờ cái gương đó mà sức mạnh từ mũi tên đó trở nên yếu đi rất nhiều, thậm chí đến phút cuối cùng, nó còn chẳng thể phá nổi chân nguyên hộ thể của Nguyên Thương, chỉ làm lóe lên chút tia lửa ngoài áo giáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!