Tiếng la thảm thiết của tên áo đen thứ ba đầy thất thanh, e là đến lúc chết hắn ta vẫn không thể nào ngờ được mình lại bị đập chết tươi thế kia.
“Không thể phủ nhận hôm nay có hơi nóng giận”.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, dáng vẻ lại dần trở nên uy phong.
Sở Vô Sương liếc hắn một cái, có lần nào đánh nhau là ngươi ít tức giận đâu.
A…
Ở cách đó không xa, tiếng la ó cũng vang lên lanh lảnh.
Thiên Vũ cũng đã kết thúc trận đấu, một mình hắn ta hạ gục ba tên áo đen.
Đến lúc này thì cuộc đại chiến mới chính thức khép lại.
Chắc đám người đến từ bên ngoài này sẽ rất đau buồn, vốn dĩ đến đánh cướp, không ngờ lại gặp phải thứ thiệt, mà còn là loại rất đáng gờm nữa, chưa lấy được bảo bối gì mà còn phải bỏ mạng.
“Các ngươi nghỉ ngơi đi, để ta”.
Triệu Bân không làm dáng nữa mà chạy tới chạy lui.
Đánh nhau xong rồi thì phải thu chiến lợi phẩm.
Triệu công tử ra tay thì sẽ là chính sách ba sạch, thứ gì có thể lấy thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Cơ sư đệ đúng thật là đa tài đa nghệ đấy”. Thiên Vũ tằng hắng một tiếng, trông dáng vẻ thành thạo của hắn thì biết hắn đã làm không ít mấy chuyện bắt gà trộm chó.
Sở Vô Sương thì rất bình thản.
Sống ở Thiên Tông lâu rồi thì có chuyện kỳ lạ gì mà chưa từng gặp đâu, hễ có người hẹn Cơ Ngân ra đánh nhau thì sau khi đánh xong thế nào cũng có cảnh này, e là chỉ có cô ta là người mà hắn chưa từng cướp trong số rất nhiều người mà hắn đã từng đánh bại.
Bên này Triệu Bân đã quét sạch đồ.
Đã nói là sẽ chia đôi, nhưng đến tay hắn thì chỉ có cười he he thôi.
“Ngươi không ngại à?”, Sở Vô Sương trừng mắt.
“Ta không quan tâm, ta đã đánh mười tên rồi mà”. Triệu Bân vòng tay, nói rất có lý lẽ, bất kể là bảo bối gì, chỉ cần vào túi hắn thì dù mẹ hắn có đến cũng vậy thôi.
“Biểu tượng này… Là vương triều Đại Nhật?”
Thiên Vũ quỳ xuống, kiểm tra từng tên một, trên người mười ba tên áo đen đều có khắc ký hiệu đặc biệc, có hình dáng của một mặt trời, nước này không nhân đạo đâu, ghi chép liên quan cho biết đất nước này rất tàn bạo, nếu nói có lịch sử đầy máu me cũng không quá.
“Ta cho rằng nếu gọi là vương triều Tiểu Nhật sẽ thuận miệng hơn”. Triệu công tử vuốt cằm, lại tỏ vẻ uy phong rồi nói tiếp: “Người thông thái như ta, một mình có thể đánh được mười tên”.
“Chẳng phải vương triều Tiểu Nhật đã bị diệt vong từ lâu rồi sao?”. Cô em Vô Sương cũng thú vị, Triệu Bân vừa đổi tên cho nước người ta thì cô ta cũng hùa theo ngay, đúng thật là rất thuận mồm.
Có lẽ đấy là phu xướng phụ tùy trong truyền thuyết.
“Bọn họ vẫn còn có người kế thừa mà”. Thiên Vũ hít một hơi thật sâu, nói: “Nghe ông nội nói đời sau của bọn họ trốn trên một hòn đảo ở biển phía đông, chuyên làm chuyện cướp bóc, cứ cách mấy năm thì lại quấy rối biên cương của Đại Hạ, năm xưa ông nội và nữ soái đã từng dẫn quân Ngự Long và quân Xích Diễm thảo phạt, ngặt nỗi biển phía đông có quá nhiều đảo, vẫn không tìm được bọn họ.
“Nói như vậy thì ba người chúng ta đã lập công rồi, chắc chắn bên trên sẽ có thưởng”, Triệu Bân cười hehe và nói.
“Không có phần thưởng cho ngươi đâu”.
“Đừng đùa, ta đã đánh mười tên đấy”.
Cô em Vô Sương và Triệu Bân đấu khẩu thì rất thú vị.
Còn Thiên Vũ thì cứ cảm thấy đầu mình như phát sáng, thấy mình như kỳ đà cản mũi.
Sau khi hủy xác phi tang thì ba người họ lại tiếp tục lên đường.
Bọn họ đã vào khá sâu, và đã cách di chỉ Ma giới rất gần.
“Cứ có cảm giác có người đang theo dõi chúng ta”.
Triệu Bân đã nói câu đó rất nhiều lần.
Không chỉ có hắn, Sở Vô Sương và Thiên Vũ cũng có cảm giác đó, chắc là vì có quá nhiều ma quỷ, thế nào cũng có một hai con mạnh, đang âm thầm theo đuôi họ, chực chờ đánh lén.
“Không còn xa nữa”. Triệu Bân nhìn bản đồ.
Còn Thiên Vũ và Sở Vô Sương ở bên cạnh thì lại rút kiếm ra.
Sắp vào đến di chỉ Ma giới rồi, nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.
A…
Lúc đang đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng la.
Ba người nhìn vào mắt nhau, họ leo lên một ngọn núi, cố hết sức quan sát.
Ở nơi mà họ có thể nhìn thấy có ba bốn bóng người mờ ảo đang mặc áo đen, đương nhiên là không nhìn rõ được mặt, chỉ biết bọn họ rất mạnh. Nhiều ma quỷ đến thế, hơn nữa còn có cảnh giới cao, nhưng không ngờ đều bị bọn họ tiêu diệt hết.
“Khí tức của ma”, Triệu Bân lẩm bẩm.
“Truyền nhân của Ma giới hả?”, Sở Vô Sương hỏi với vẻ thăm dò.
Triệu Bân không trả lời, biểu cảm đã trả lời tất cả, chắc chắn không phải người nhà họ Ma, nếu như người nhà họ Ma phái người vào thì nhất định sẽ nói cho hắn biết trước. Vậy thì chỉ có bốn khả năng, không phải động ma và cung ma thì là Ma điện và Ma sơn.
Hắn không hề bất ngờ với chuyện này.
Di chỉ có dị tượng của đan Bất Lão, là truyền nhân của Ma giới thì sao có thể không phái người đến được, không chừng là thánh tử của mỗi nhà đều đích thân đến, còn về nhà họ Ma thì Ma Tử vẫn còn đang ngủ say, trong thời gian ngắn không thể nào tỉnh lại được, nếu như tỉnh lại thì chắc cũng sẽ đến.
“Vương Dương, là ngươi sao?”
Triệu Bân nhẩm trong bụng, sát khí toát ra.
Đáng tiếc, khoảng cách quá xa, không thể nào đuổi kịp được, trước khi đến di chỉ Ma giới, tốt nhất không nên lãng phí thời gian, dù cho Vương Dương cũng đã đến thì cũng phải đợi đến lúc tìm được bảo bối đã rồi mới tính sổ sau.
Ba người lại leo xuống khỏi đỉnh núi, tiếp tục đi sâu vào trong.
Dù nói là đã đến gần nhưng ba người họ vẫn phải đi mất cả một ngày.
Đến khi màn đêm buông xuống, ba người họ mới dừng chân.
Tiếp tục đi về trước thì chính là di chỉ Ma giới rồi.
“Khí thế thật mạnh”.
Triệu Bân cảm thấy bị đè nén, cứ có cảm giác có một con ma đang nấp trong bóng tối.
Sở Vô Sương và Thiên Vũ ở bên cạnh cũng vô cùng căng thẳng, đây là lần đầu tiên bọn họ đến di chỉ Ma giới, đúng thật là giống như những lời đồn đoán, di chỉ Ma giới rất đáng sợ, khí thế cũng rất khiếp.
Nghĩ cũng đúng…
Rất nhiều năm trước đây, chỗ này chính là địa bàn của Bất Diệt Ma Quân, không ai biết rốt cuộc ông ta mạnh đến mức nào, chỉ biết chín Ma tướng dưới trướng của ông ta đều là cảnh giới Thiên Võ, còn có người từng nói, tu vi của Bất Diệt Ma Quân vượt trên cả cảnh giới Thiên Võ, chỉ có điều không ai biết là thật hay giả.
Ba người họ quan sát xong rồi mới bước tiếp.
Sau khi vào đến di chỉ Ma giới, ba người họ liền cảm thấy hơi thở nặng nề, ma sát đầy rẫy, khói ma cũng đen tối hơn, che khuất tầm nhìn, còn đất dưới chân thì lại lỏng đi rất nhiều, vẫn có cây cỏ nhưng lại nhuốm màu đỏ tươi hệt như màu máu.
A, a…
Trong bóng tối, dường như có người đang gào thét, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy, nhưng lại không biết phát ra từ đâu, dường như âm thanh đó mang theo ma lực, có thể làm cho người ta thấy lòng dạ rối bời, dù là Triệu Bân thì cũng cảm thấy rất khó chịu.