Mái tóc dài xõa vai, gương mặt tuyệt sắc phối hợp với váy nghê thường của Đào Tiên Tử thì đúng là đẹp không gì tả xiết. Vừa nhìn, người ta còn tưởng rằng là mỹ nhân bước ra từ trong tranh? Dáng người uyển chuyển mang ý nhị nhẹ nhàng, không nhiễm một hạt bụi, giống như tiên nữ hạ phàm, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, cực kỳ quyến rũ.
“Rất được!”
Triệu công tử đánh giá một tiếng, vẫn rất có trình độ.
Sở Vô Sương liếc hắn trắng mắt, đứng trước gương soi một chút rồi lại đi vào, sau đó trở ra, lần này cô ta đã thay một bộ váy trắng, xoay một vòng.
“Có đẹp không?”
“Không mặc đẹp hơn”.
Khỏi hỏi, hỏi thì đây là câu trả lời.
Đối thoại của hai người làm Đào Tiên Tử bật cười.
Sở Vô Sương bỗng đỏ ửng cả mặt, đôi mắt trong sáng lại dâng lên hai đốm lửa. Tên này dám nói năng ngả ngớn để trêu chọc cô ta, đúng là muốn ăn đòn mà! Quá lãng phí gương mặt đáng yêu kia!
Trừng Triệu Bân một cái, Sở Vô Sương mới quay lại phòng thay đồ.
“Chẳng lẽ... phụ nữ đều thích mua quần áo!”
Triệu Bân ôm bầu rượu, lẩm bẩm một mình.
Như Huyễn Mộng, như Liễu Như Nguyệt vậy, cứ dạo phố là vào tiệm bán quần áo, thử một chút là tốn cả buổi! Giờ hắn chờ tới mức muốn ngủ gật rồi, vị này cũng chả khác gì, trước trước sau sau, thử vài chục bộ, thế mà còn chọn nữa à? Trên môi còn là nụ cười thỏa mãn như thế... rất hưởng thụ cảm giác này.
Hả?
Đang ngủ gà ngủ gật, hắn đột nhiên cảm giác được nhẫn ma run lên.
Nói cho đúng thì là có đồ trong nhẫn ma run lên.
Hắn xem qua thì biết đó là một miếng ngọc bội màu xanh do Tịch Linh tặng khi tiễn hắn. Nó luôn được đặt trong nhẫn ma, rất yên tĩnh mà hôm nay lại đột nhiên rung động, còn tỏa ra ánh sáng.
“Tiền bối, chào!”
Hắn vô cùng ngạc nhiên, chợt có người tiến vào Đào Hoa Các.
Đó là một cô gái, váy tím bồng bềnh, gương mặt không được tính là tuyệt sắc nhưng vẫn có khí chất khuynh thành. Triệu Bân chưa từng gặp nhưng có thể đoán ra đây là hòn ngọc quý của một gia tộc ở Đế Đô, mỗi cử chỉ đều tỏ rõ sự cao quý.
Điều này không quan trọng.
Quan trọng là bên hông cô gái áo tím này có đeo một miếng ngọc, cũng màu xanh, miếng ngọc này thỉnh thoảng lấp lóe tia sáng. Miếng ngọc mà Tịch Linh đưa cho hắn và miếng ngọc này giống nhau như đúc, dù là hoa văn cũng là có một không hai, nói không chừng chúng là một cặp, nếu không cũng sẽ chẳng phản ứng với nhau như vậy.
Nói là phản ứng với nhau thì cũng không chính xác.
Miếng của hắn có phản ứng nhưng khối của cô gái kia lại khá yên tĩnh. Nghĩ lại thì, khối của hắn được đặt trong nhẫn ma, có cấm chế nhẫn ma ngăn cách mà vẫn có thể cảm nhận được bên ngoài. Còn khối kia thì chẳng thể cảm giác được một nửa bên trong nhẫn ma.
“Cơ Ngân?”
Bắt chuyện với Đào Tiên Tử xong, cô gái áo tím nhìn thấy Triệu Bân, đây là một kẻ nổi tiếng đó nha. Hắn có gương mặt phổ thông, không dễ nhớ, nay cải lão hoàn đồng thì lại khá dễ nhận ra.
“Bộ này thế nào?”
Sở Vô Sương bước ra đúng lúc, cô ta đã thay một bộ khác.
“Vô Sương!”
Thấy Sở Vô Sương, cô gái áo tím sững người.
Nếu cô ta đoán không nhầm thì Sở Vô Sương và Triệu Bân đến mua quần áo, thấy nụ cười thoải mái của Sở Vô Sương, cô gái này cảm thấy không quen lắm. Trong trí nhớ của cô ta, Sở Vô Sương là hòn ngọc quý trên tay Sở gia, tính tình trong sáng mà lạnh lùng, chưa từng tới gần phái nam, càng đừng nói tới Cơ Ngân... kẻ đánh bại cô ta ở tỷ thí Tân Tông. Hai người thành đôi rồi sao? Hay là do mình bế quan quá lâu, bỏ lỡ vở kịch hay nào đó?
“Tần sư tỷ, xin chào!”, Sở Vô Sương cười, nụ cười khuôn mẫu.
“Chào... buổi sáng!”, cô gái áo tím cũng cười.
“Tần sư tỷ!”, Triệu công tử cũng tiến lên, nắm góc áo của cô gái áo tím, hắn lùn quá mà, chỉ có thể ngẩng đầu thôi. Cô gái áo tím cúi đầu, thấy Triệu Bân đang cười tủm tỉm, hai mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, điều này khiến cô gái áo tím càng thêm mất tự nhiên, cô ta luôn cảm thấy nụ cười tên này không bình thường.
“Ngọc bội của sư tỷ có bán không?”, Triệu Bân chỉ vào ngọc bội màu xanh.
“Cơ sư đệ thích thì cứ lấy đi!”. Cô gái áo tím cũng hào phóng, tiện tay tháo xuống miếng ngọc, cũng không phải là thứ gì quý giá, cô ta không tiếc của, mà cũng không thể mặc cả ở đây.
“Đa tạ!”
Triệu Bân chìa tay ra đón lấy.
Sau đó Triệu Bân lẻn vào bên trong, tìm một chỗ thoải mái mà ngồi, cầm ngọc bội đánh giá tới lui, khi thì hà hơi, khi lại dùng ống tay áo lau chùi, lúc thì gõ vài cái, âm thanh thanh thúy.
Gõ gõ một hơi lại có biến cố.
Cơ thể nhỏ bé của Triệu Bân run lên, sức mạnh bên trong dần trôi đi.
Là tuổi thọ! Cứ thế, hắn mất ba năm thọ nguyên. Vẻ mặt Triệu Bân ngơ ngẩn, lại thế nữa, hở chút là mất thọ nguyên, dù lực sinh mệnh còn tràn đầy nhưng cũng không thể chịu nổi.
“Có cơ duyên thì sao không thể có tai ách!”
Nguyệt Thần quay đầu nhìn, cô ta nhìn miếng ngọc bội xanh.
Như Triệu Bân suy đoán, hai miếng ngọc này là một cặp, cũng đúng là bảo vật. Ít nhất thì với Triệu Bân, nó là bảo bối, là vật của tiên gia, còn có cái tên đặc biệt ở Tiên giới: Thanh Giác.
Nhưng Thanh Giác đã bị “giam”, thậm chí hiện tại đang trong trạng thái phong ấn.
“Thứ tốt, không hề tỳ vết!”
Cách đó không xa, Sở Vô Sương và cô gái áo tím đang nói chuyện vui vẻ.
Cả hai đều đi dạo, vô tình gặp nhau nên tất nhiên là phải tâm tình tâm sự rồi.
Đào Tiên Tử cũng khá chuyên nghiệp, thỉnh thoảng mở miệng đánh giá một chút. Cả hai đều có vẻ ngoài xuất chúng, mặc gì cũng đẹp, mà váy của Đào Tiên Tử cũng chẳng tầm thường, giờ phối hợp với người đẹp thì bán càng đắt.
“Có bệnh!”
Họ nhìn Triệu Bân, còn nói thầm.
Tuổi thọ! Nói bỏ là bỏ, kiểu đó không đáng ghét à?
Qua nửa canh giờ, Triệu Bân mới phục hồi tinh thần.