“Vào đất ma?”
Ba người Triệu Bân nghe thế đều sửng sốt.
Đất ma chẳng phải nơi tốt lành gì, đó cũng là truyền thừa của Ma vực, giống Ma cung, Ma điện, Ma quật và Ma sơn nhưng nó lại là nhánh truyền thừa mạnh nhất của Ma vực vì ở chỗ sâu trong đất ma là Ma vực cũ, có cất giấu một di tích Ma vực. Có điều, đất ma sớm đã bị Đại Hạ tiêu diệt, nay lại bị Trấn Ma Ti vòng qua chiếm lấy, làm nơi để đệ tử Thiên Tông rèn luyện vào ngày thường.
Trong đất ma có không ít bảo vật và cơ duyên.
Tất nhiên trong này cũng có không ít hiểm nguy, ngày xưa, 108 đệ tử thân truyền của Thiên Tông đã táng thân trong đây, đó chính là ví dụ dễ thấy nhất. Họ chưa từng ngờ được là Dương Huyền Tông sẽ thật sự cho họ vào đất ma.
“Vào đó tìm một thứ!”, Dương Huyền Tông nói.
“Tìm gì thế ạ?”, Triệu Bân vô thức hỏi một câu.
“Đan Trường Sinh Bất Lão!”, Dương Huyền Tông cũng không giấu giếm.
Nghe xong câu này, Nguyệt Thần đang chiến đấu với nguyền rủa bỗng ngoái đầu nhìn Dương Huyền Tông. Đan Trường Sinh Bất Lão em gái ngươi ấy, trên đời này không hề có loại đan dược đó, còn muốn lừa gạt trẻ con à?
Nguyệt Thần hừ một tiếng, ba người Triệu Bân lại liếc mắt nhìn nhau.
Nghe đồn trên đời có một loại đan dược thần kỳ, ăn vào sẽ được trẻ mãi không già, cũng chính là đan Trường Sinh Bất Lão nhưng chưa có ai từng nhìn thấy vì đó chỉ là truyền thuyết. Còn về ăn xong có thể trẻ mãi không già không thì đến nay, chẳng ai biết.
“Trong đất ma có đan Trường Sinh Bất Lão sao?”, Thiên Vũ thăm dò.
“Nửa tháng trước, trong đất ma xuất hiện dị tượng, có đan hương bay ra, nồng như hơi biển”, Dương Huyền Tông giải thích: “Hoàng phi Vũ Linh từng đứng trên cao xem xét, dựa vào dị tượng, bà ấy nhận ra đó là đan Trường Sinh Bất Lão trong lời đồn”.
“Nếu đã biết thì tại sao không lấy?”, Sở Vô Sương có chút hoài nghi mà hỏi.
“Từng phái rất nhiều trưởng lão tiến vào đất ma rồi mà chẳng có một người nào đi ra!”. Dương Huyền Tông nói thêm, sau đó ông ta chớp mắt vài cái, hít sâu một hơi: “Trong đó đã có ba cao thủ Chuẩn Thiên!”
Nghe câu này, ánh mắt Triệu Bân liếc sang: Chuẩn Thiên cũng bó gối mà ông bảo bọn ta đi chịu chết? Trong ba chúng ta, Thiên Vũ có tu vi cao nhất, nhưng cũng chỉ là Địa Tạng tầng một, vào đó để nộp mạng à?
Sở Vô Sương và Thiên Vũ cũng ho gượng, ý tứ không khác mấy.
“Đệ tử cho rằng để cảnh giới Thiên Võ vào đó sẽ đáng tin hơn so với chúng đệ tự vào!”, Triệu Bân khoanh bàn tay nhỏ bé.
“Di tích của Ma vực khác đất ma, không xem tu vi, chỉ xét tuổi!”, Dương Huyền Tông giải thích.
“Cái gì?... là ý gì?”, Thiên Vũ thông minh như vậy cũng mờ mịt.
“Di tích Ma vực ở trong đó có một tiên trận cổ, tuổi tác hơn hai mươi thì không thể vào. Đây là lý do lão tổ Hồng Uyên chưa từng đặt chân vào di tích, không phải không muốn đi mà tuổi lệch quá nhiều!”, Dương Huyền Tông nói thêm: “Bí mật này thì chưa có ai biết đâu!”
Ba người Triệu Bân nghe xong thì trong lòng hoảng hốt.
Bất Diệt Ma Quân đúng là nghịch thiên! Đã bị chôn nhiên năm như vậy mà tiên trận do người này để lại vẫn còn sức mạnh to lớn như thế. Ngay cả đệ nhất thiên hạ Hồng Uyên cũng bó tay không có cách gì, bởi vậy mới thấy được Bất Diệt Ma Quân mạnh cỡ nào, chẳng lẽ là đã vượt qua Thiên Võ, đã thành Thượng Tiên rồi sao?
Thêm nữa, đan Bất Lão là do ai luyện chế.
Theo họ thấy, chắc là sản phẩm của Ma Quân rồi.
Bao nhiêu năm tháng trôi qua, họ từng nghe đồn nhiều thứ về Ma Quân, mang theo màu sắc thần thoại, người này có thể thống nhất thiên hạ, là một vị vua tài trí mưu lược. Vì mấy mạch truyền thừa của Ma vực hiện nay mà khiến Long Triều Đại Hạ thành lập Trấn Ma Ti thì có thể thấy căn cơ sâu cỡ nào.
“Thật sự không còn ai để phái đi nữa!”. Dương Huyền Tông thở dài.
Ba người im lặng nghe lời nói bất đắc dĩ của chưởng môn. Theo Dương Huyền Tông thấy thì Đại Hạ hiện tại, trong lớp trẻ chỉ còn có ba người họ là có thể, về phần Tinh Hồn thì Đại Hạ Hồng Tước từng nghiêm giọng cảnh cáo là không cho tên đó bén mảng tới gần đất ma.
“Đệ tử xin mạn phép hỏi một câu, chúng ta lấy đan Bất Lão cho ai vậy ạ?”, Triệu Bân hỏi ra.
Sở Vô Sương và Thiên Vũ bên cạnh cũng chớp mắt, cũng rất muốn biết câu trả lời.
“Lão tổ Hồng Uyên!”, Dương Huyền Tông đáp: “Lão tổ cần đan này để chữa lành vết thương”.
Triệu Bân nghe xong lại im tiếng.
Nói thật, hắn chỉ tin lời của 50% thôi, tác dụng của đan Bất Lão là trẻ mãi không già, phạm trù bên tuổi thọ thì sao có thể chữa thương? Hoặc là đang ám chỉ tuổi thọ của Hồng Uyên sắp hết?
Sở Vô Sương và Thiên Vũ đều im lặng, họ cũng nghĩ rất nhiều. Thế cục hiện tại của Đại Hạ khá căng thẳng, có thể nói là loạn trong giặc ngoài, tất cả đều vì lão tổ Hồng Uyên bị thương nặng, một mình Hồng Tước không thể áp chế tình hình. Lão tổ Hồng Uyên phải khôi phục thời kỳ mạnh nhất, nếu không thì kết cục không phải chỉ là chết một, hai người đâu.
“Nếu tìm được đan Bất Lão mà có thể cứu lão tổ, chúng ta tình nguyện thử một lần!”, hai người đồng thời lên tiếng. Khi nói, Sở Vô Sương không quên nhìn sang Triệu Bân: Hai chúng ta đều đã tỏ thái độ, còn ngươi thôi đó.
Triệu Bân nhíu mày, không phải hắn sợ mà là hắn khác với Sở Vô Sương và Thiên Vũ, thế thì hắn vẫn phải mang sứ mệnh này sao? Hắn còn phải cứu cha, cứu mẹ, cứu vợ, nếu vào mà không ra được nữa thì chẳng phải chẳng còn ý nghĩa gì sao. Thêm nữa, hắn và Hồng Uyên là bạn hay địch, điều này còn chưa thể xác định, nếu giờ cứu ông ta mà sau này phải chống lại ông ta thì chẳng phải hắn đang tự gài mình sao?
“Di tích trong Ma vực có lẽ cũng có hoa Bồ Đề!”, Dương Huyền Tông vuốt chòm râu.
Lời này hiển nhiên được nói cho Triệu Bân nghe, ông ta biết Triệu Bân đang tìm hoa Bồ Đề.
Còn tại sao lại nói ra lúc này thì mục đích quá rõ rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!