Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Tử Đô cười phá lên, vô cùng sảng khoái.  

             Triệu Bân không thèm để ý, nếu đã không ngoan ngoãn như thế thì lần sau sẽ bắt tiếp, không đưa ra chín ngàn vạn thì ngươi đừng mơ được về nhà. gặp ngươi lần nào là bắt lần đấy, không cho ngươi nhớ đời thì mẹ kiếp, ngươi còn chưa biết sợ là gì.  

             “Ế, Cơ Ngân à?”  

             “Đúng thật là Trấn Ma Ti đã bắt được hắn rồi”  

             “Lần này thì thảm rồi đây”  

             Những người trên phố nhìn thấy Triệu Bân bị khóa chặt thì lập tức xôn xao.  

             Nói thật, lâu lắm rồi không thấy hắn, giờ gặp lại thì hắn đã bị đeo xích, vì hắn nhỏ con nên xích được dùng cũng là xích loại nhỏ, là do Tử Đô cố tình đúc riêng cho hắn, không ngờ lại dùng được thật. Đến nằm mơ hắn ta cũng muốn xử lý Triệu Bân, lần này thì hắn ta đã nắm được cơ hội rồi.  

             Da mặt Triệu Bân dày nên không bị môi trường xung quanh ảnh hưởng.  

             Đến cả việc bị bắt dâm hắn cũng đã từng trải thì chuyện này có đáng là gì.  

             Có điều, mối hận này hắn đã ghi sổ đen rồi, hễ người nào khiến hắn khó chịu thì thường sẽ phải khó chịu hơn, chẳng hạn như Ngô Khởi, Mộ Dung, Tiết Chí, Ngao Diệt… Nếu như phải liệt kê ra hết thì ai nấy cũng đều là nhân tài, có ai mà chưa từng bị hắn xử lý đâu. Tốt nhất là trốn hết đi, đừng lộ mặt ra, nếu không thì sẽ bị hắn bắt cóc tống tiền ngay.  

             Lần đầu tiên hắn đến đại lao của Trấn Ma Ti.  

             Vì thân phận của hắn đặc biệt nên Trấn Ma Ti không dám sơ suất.  

             Nói cách khác, Linh Lung và Dương Huyền Tông đã ra lệnh, chỉ được phép bắt sống, nếu như dám động đến hắn thì sẽ có người nổi giận, không chỉ có trưởng giáo của Thiên Tông và đệ tử của Hồng Uyên, mà đến cả hoàng phi Vũ Linh cũng sẽ nhúng tay vào, dù có muốn trừng phạt thì cũng phải để bọn họ làm, trước khi chưa làm rõ, nếu ai dám động đến hắn thì sẽ tìm người đó tính sổ.  

             “Cơ Ngân, ngươi dám cấu kết với Ma gia à?”  

             Buổi đêm ở đại sảnh của Trấn Ma Ti, tiếng hét giận dữ và rất hùng hồn.  

             Đó là Tử Đô, hắn ta đã tự xem mình là huyện thái gia, ngồi chễm chệ trước bàn, đập thước gỗ thẩm án độp độp. Quan trọng là thần thái, phải nói là tràn đầy chính nghĩa, ai nhìn vào cũng cho rằng đó là một vị thanh quan công chính liêm minh. Hiếm khi được thẩm án một lần nên hắn ta rất thích thú với cảm giác đó, đến nằm mơ mà hắn ta cũng muốn bắt được Cơ Ngân, đến nằm mơ cũng muốn giết chết đối phương, bây giờ đã bắt được rồi thì sao không sướng cho được? Nếu như không phải bên trên căn dặn không cho dùng hình thì hắn ta đã đánh cho Cơ Ngân tàn phế từ lâu rồi.  

             Bên dưới, Triệu Bân đeo xích, ngồi xếp bằng dưới đất, vô cùng bình thản.  

             Hắn xem những lời Tử Đô nói như gió thoảng qua tai.  

             Thẩm án hả? Mẹ nó, ngươi thẩm án cho đã đi, nếu ta mà hèn thì chữ “Triệu” sẽ được viết ngược.  

             “Thành thật sẽ được khoan hồng, ngoan cố sẽ bị nghiêm trị”  

             Người thanh niên đứng bên cạnh Tử Đô hét lên.  

             Triệu Bân không nói gì, chỉ liếc tên đó một cái.  

             Chỉ với cái liếc mắt đó thôi mà đã khiến cho thanh niên đó phải khiếp sợ, sự khiếp sợ xuất phát từ tận trong linh hồn, hắn ta không dám lên tiếng nữa. Cảm giác bị Cơ Ngân nhìn cứ như bị Thần Chết theo dõi, buốt lạnh đến tận xương cốt.  

             “Ngoan ngoãn khai ra để tránh phải chịu nỗi đau về thể xác”  

             Tử Đô cười nham hiểm, khuôn mặt đầy vẻ giễu cợt.  

             Triệu Bân chẳng thèm mở miệng, chỉ liếc hắn ta một cái, ánh mắt không có sát ý cũng không có vẻ gì hung dữ, chỉ thản nhiên như mặt nước không gợn sóng, nhưng ánh mắt thản nhiên đấy lại khiến Tử Đô đột nhiên như muốn són ra quần.  

             Soạt.  

             Bỗng dưng, có một bóng người bước vào.  

             Đấy là Linh Lung, cô ta xuất hiện như một bóng ma, cảm giác như bước ra từ trong mộng.  

             “Sư tổ”  

             Tử Đô vội vã đứng dậy và hành lễ.  

             Linh Lung khẽ phất tay, ngụ ý rất rõ ràng “Cơ Ngân ở lại, những người khác đều ra ngoài hết”  

             Tử Đô hít một hơi thật sâu, không thể không nghe lời.  

             Những người khác có mặt trong đại sảnh cũng lặng lẽ rời khỏi.  

             Linh Lung liền nhập vai, ngồi vào bàn thẩm án giống như một quan huyện, cô ta điều tất cả mọi người đi khỏi, rõ ràng là muốn thẩm vấn riêng Cơ Ngân, nói cách khác là cô ta đang muốn nói chuyện riêng với Cơ Ngân.  

             “Có biết tại sao phải bắt ngươi không?”  

             Linh Lung không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề chính.  

             Cô ta vừa nói vừa lấy ra một cây kéo nhỏ, vừa nhàn nhã cắt móng tay vừa chậm rãi hỏi, động tác đó rõ ràng là muốn ám chỉ “Nếu ngươi dám nói dối thì ta sẽ cắt của quý của ngươi ngay”  

             “Không biết!”, Triệu Bân không cúi đầu.  

             “Nghe nói ngươi có qua lại rất thân thiết với Ma gia”  

             “Không cấu kết với Ma gia thì sao lấy được tình báo cho sư tổ?”  

             “Nói vậy thì ta còn phải ghi công cho ngươi nữa à?”, Linh Lung mỉm cười nhìn Triệu Bân.  

             “Thưởng mấy viên đan dược là được rồi, đệ tử không tham nhiều đâu”, Triệu Bân phủi nhẹ bụi trên vai.  

             “Cơ Ngân, bớt nói lung tung đi!”, Linh Lung nghiêm túc nói: “Ngươi nên biết rằng, Tử Y Hầu đang tìm kiếm người Ma gia khắp nơi, nếu ông ấy đích thân ra mặt thì sẽ không dễ nói chuyện đâu”.  

             “Bạch Huyền Thạch, Kim Huyền Chung, Giang Hồng…”  

             Triệu Bân không phản ứng gì, chỉ lần lượt thốt ra những cái tên, tất cả đều là người của Thiên Tông, hắn đã chọn lọc kỹ lưỡng, tất cả đều là người được bên ngoài cài vào Thiên Tông, đã đến lúc phải thanh trừng rồi.  

             Linh Lung chau mày, nói: “Ngươi có ý gì?”  

             “Còn có thể có ý gì nữa, gián điệp đó!”, Triệu Bân nhún vai.  

             Linh Lung nghe xong thì bất giác đứng dậy, đi xuống từng bước, nhìn thẳng vào Triệu Bân. Mặc dù cô ta đã đoán ra được vài phần nhưng vẫn muốn xác nhận lại, cô ta biết trong nội bộ của Thiên Tông có rất nhiều gián điệp, những người khác thì không nói làm gì, nhưng Bạch Huyền Thạch cũng nằm trong số đó thì thật sự đáng sợ quá. Ông ta nằm trong bộ máy quản lý cấp cao, đến cả ông ta mà cũng là gián điệp thì sẽ kéo theo biết bao nhiêu là bí mật và mạng lưới tình báo nữa?  

             “Không được nói bừa đâu!”, Linh Lung bình thản nói.  

             “Phải hay không chỉ cần điều tra là biết thôi”  

             Triệu Bân lấy ra một danh sách bí mật, những gì mà hắn nói ban nãy đều nằm bên trong đó: Là thám tử của ai? Nằm vùng bao lâu rồi? Bao gồm cả cảnh giới tu vi và lai lịch, tất cả đều được ghi rất rõ.  

             Linh Lung nhận lấy và giở ra xem.  

             Thần thái của cô ta cũng giống như Triệu Bân hôm đó, không thể nào tin nổi.  

             Cô ta tin tưởng Triệu Bân, chính vì tin tưởng nên mới kinh ngạc đến thế, đặc biệt ba chữ “Bạch Huyền Thạch” là khiến cô ta bất ngờ nhất, một trưởng lão mà cũng là gián điệp thì còn tin được ai của Thiên Tông nữa.  

             “Đấy chỉ là một phần thôi!”, Triệu Bân chậm rãi nói.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!