Cùng là đồng minh nên trong cứ điểm của Ma quật có một hai người tộc xác chết cũng chẳng có gì lạ, không may là Ma gia đột nhiên tấn công khiến Ma quật không kịp trở tay, tộc xác chết cũng bất ngờ không kịp đề phòng, đang bỏ chạy thì đụng phải Triệu Bân và Ma Tử đang đi tới.
“Cảnh giới Huyền Dương nho nhỏ mà cũng dám đuổi theo lão phu ư?”
Đến một góc mộ đạo, lão già hắc bào đột nhiên hét to, xoay người lại.
Sau đó, âm khí chợt dâng trào như sóng to gió lớn thổi quét về phía Triệu Bân và Ma Tử.
Ầm!
Ma Tử dùng độn hỏa, hóa thành biển lửa mạnh mẽ tiêu diệt âm khí.
Bên cạnh, Triệu Bân như một tia chớp tung Hám Sơn quyền, đừng thấy hắn nhỏ mà lầm, quyền uy cực kỳ bá đạo, thậm chí là cảnh giới Địa Tạng như lão già kia cũng giật mình, không ngờ một đòn tấn công của cảnh giới Huyền Dương tầng thứ bảy lại hung hãn đến thế, cả khí huyết và lực sinh mệnh đó nữa, không phải là nhiều bình thường đâu.
Đúng là nhìn người không nên nhìn vẻ ngoài.
Nhóc con đó không phải là người bình thường.
Rầm!
Khi lão ta đang nói thì nắm đấm của Triệu Bân đã ập đến.
Lão già hắc bào kêu rên, bị một đấm đánh lùi nửa bước, người tộc xác chết có rất nhiều chiêu trò, bản thân không giỏi chiến đấu, chỉ dựa vào sức mạnh của con rối, phần lớn là đánh hội đồng, bàn về thân thể và đối chiến thì yếu hơn hẳn, thua kém người cùng cấp bậc rất nhiều.
Triệu Bân thì vốn là yêu nghiệt.
Tuy chỉ là cảnh giới Huyền Dương nhưng một đấm của hắn vẫn cực kỳ mạnh mẽ.
“Ngươi là… Cơ Ngân?”
Lão già hắc bào bình tĩnh lại, đôi mắt già nua híp lại thành một đường thẳng.
“Được tiền bối nhận ra, quả và vinh hạnh”, Triệu Bân lấy Long Uyên ra hà một hơi, sau đó còn dùng ống tay áo lau lau, chỉ cần không phải là cảnh giới Địa Tạng tầng cao nhất thì hắn có thể đánh được, càng miễn bàn đến việc bên cạnh hắn có Ma Tử hỗ trợ.
Nhìn sang Ma Tử, cũng đang lau kiếm.
Hai tên này cũng khá là ăn ý ấy chứ.
Vẻ mặt của lão già hắc bào chợt hiện vẻ kiêng kị.
Danh tiếng của Cơ Ngân thì lão ta có nghe, đan hải, võ hồn, lực tái sinh, thuấn thân tuyệt sát, thứ nào cũng khiến lão ta ngán chết, lão ta không ngờ rằng đệ tử Thiên Tông lại đến đây cùng với Ma gia.
Không kịp nghĩ nhiều, lão ta nhanh chóng kết ấn quyết.
Đột nhiên, hai quan tài đá chợt nhô lên khỏi mặt đất, lão ta đang triệu hồi con rối xác.
“Cút xuống cho ta”.
Triệu Bân hừ lạnh, thực hiện thuật trầm quan.
Hắn đã quá quen với bí thuật này rồi, chỉ để nhắm vào tộc xác chết thôi, chẳng qua không phải với ai cũng có thể thực hiện được, phải xem tư chất người đó thế nào, với mấy kẻ tư chất không đủ mạnh như lão già hắc bào này hắn mới có thể dùng thuật trầm quan để kiềm hãm, nếu bên kia là Địa Tạng tầng cao nhất thì rất khó thành công.
Ông!
Hai quan tài đá run lên, vừa mới nhô lên một chút đã chìm xuống.
Lão già hắc bào tái mặt, làm vậy cũng được nữa hả?
Keng!
Khoảnh khắc đó, Ma Tử cũng không nhàn rỗi, một kiếm chém tới.
Lão ta cắn răng nhanh chóng nhảy về phía sau, ấn quyết lại bắt đầu biến hóa, ngưng tụ thành lá chắn quanh người, đen ngòm, âm khí tung hoành, trên đó có khắc một hình mặt quỷ, lạnh giá.
Cốp! Răng rắc!
Một kiếm của Ma Tử rất mạnh, dễ dàng xuyên thủng lá chắn.
“Chết đi!”
Lão già hắc bào tiến tới, nhất chỉ xuyên thủng.
“Tưởng ta là vật trang trí à?”
Triệu Bân hừ lạnh, dùng bí pháp trói buộc, kiềm hãm không cho lão ta thực hiện động tác gì.
Ma Tử tranh thủ thực hiện Ma Long Bãi Vĩ, hất lão ta văng xa.
“Tru Tiên quyết”.
Triệu Bân như một tia sét lao tới, Tru Tiên quyết mạnh mẽ không sao tả nổi.
Lão già hắc bào lập tức đẫm máu, chân nguyên hộ thể bị phá vỡ, trên ngực xuất hiện một lỗ thủng đầy máu, Tru Tiên quyết mang theo kiếm uy đáng sợ, cùng với kiếm ý xâm nhập vào khí lực, căn cơ đã bị phá vỡ.
Giam!
Ma Tử hét lên, tung ra lưới phù văn.
Cấm thuật phong ấn của truyền thừa đất ma cũng cực kỳ bá đạo, tấm lưới lớn rơi xuống bao trùm lấy lão già hắc bào, từng phù văn kia nhanh chóng khắc vào khí lực, vào xương cốt, cũng phong ấn cả kinh mạch lão ta.
Phá!
Lão già hắc bào hét to, liều mạng giãy dụa.
Để thoát được, lão ta còn dùng cấm thuật, đồ văn cổ xưa hiện lên trên mi tâm, khí thế tăng vọt lên trong nháy mắt, cả hình dạng cũng thay đổi, trên trán đột nhiên xuất hiện cái sừng trâu, cả lưng cũng mọc gai, trông cứ như một con quái vật.
“Lại khinh thường ta rồi”.
Triệu Bân bĩu môi, cố gắng tìm cho mình cảm giác tồn tại.
Cái gọi là cảm giác tồn tại đó chính là một bí thuật bá đạo, Phách Thiên Trảm hàng thật giá thật, chém cho lão ta lảo đảo, cũng vì phân tâm đỡ đòn nên không thể chống lại phong ấn, nhanh chóng bị trói chặt.
A…!
Lão ta rít gào, cố gắng vùng vẫy.
Vấn đề là phong ấn của Ma gia quá mạnh mẽ, phù văn không chỉ khóa xương cốt kinh mạch mà cả đan điền cũng bị chặn lại, lão ta vừa thực hiện cấm pháp mà nay khí thế đã tuột dốc không phanh, ngoan ngoãn chịu trói.
“Cổ mộ này còn bao nhiêu người tộc xác chết nữa”, Triệu Bân đi tới, sợ lão ta chạy nữa nên dán một lá bùa phong ấn lên, tiện thể cuỗm sạch bảo bối trên người lão ta.
“Có giỏi thì giết ta đi”, lão già hắc bào kêu gào.
Bộp!