“Đến đây”.
Triệu Bân vươn tay ôm tiểu Kỳ Lân.
Nói thật ra, bộ dáng của Triệu công tử lúc này cũng chỉ là đứa bé một hai tuổi, ôm trong người một tiểu Kỳ Lân to bằng vò rượu, hình nãy này trông vẫn thực đẹp mắt.
Triệu Bân mở Thiên Nhãn, âm thầm nhìn trộm.
Nhưng hắn nhìn thật lâu cũng không nhìn thấy được điều gì.
Hoặc là nói, tiểu Kỳ Lân đã được thần thức của mẹ che chở, những gì mà hắn nhìn thấy được cũng chỉ là những hình ảnh mơ mơ hồ hồ, không thể nhìn ra được điểm gì ảo diệu, thậm chí ngay cả Thiên Nhãn của hắn còn bị bôi đen, do hắn không biết tự lượng sức, dám nhìn trộm thánh thú Kỳ Lân cho nên mới bị phản phệ.
“Khí huyết hùng mạnh quá”.
Triệu Bân lẩm bẩm, tuy rằng tiểu Kỳ Lân vẫn còn nhỏ nhưng khí huyết lại vô cùng hùng mạnh, sinh mệnh linh khí dâng trào cuồn cuộn lạ thường, bây giờ nó chỉ vừa mới sinh ra, đợi đến khi nó lớn lên thì khí huyết cùng sinh mệnh linh khí của nó chắc chắn sẽ bao la như trời biển.
Vèo!
Triệu Bân nhẹ phất tay, từ trong cơ thể của tiểu Kỳ Lân lấy ra một giọt máu, treo lơ lửng trong lòng bàn tay rồi tĩnh tâm nghiên cứu, máu huyết của thánh thú Kỳ Lân quả nhiên bất phàm, có lưu hà bao phủ, quang hoa nở rộ, so với máu rồng mà trước kia hắn dùng còn bá đạo hơn.
Huyết mạch của Hỏa Kỳ Lân còn có thể sóng vai cùng thần thú.
Kể từ bây giờ cho dù đối thủ của Triệu Bân có huyết mạch bá đạo như thế nào thì ở trước mặt hắn cũng sẽ trở nên tầm thường, cho dù là thiên linh thể hay là thiên diệt thể thì căn bản cũng không cùng đẳng cấp với hắn và tiểu Kỳ Lân.
Ngao! Ngao!
Trong khi hắn còn đang xem xét thì tiểu Kỳ Lân lại kêu lên.
Tiếng kêu này Triệu Bân có thể hiểu được, chắc chắn là nó đang đói bụng.
Hắn liền trả lại giọt máu cho tiểu Kỳ Lân, sau đó phất tay biến ra hơn chục linh quả, hai mắt tiểu Kỳ Lân sáng ngời, nó nhảy nhót vui sướng, ăn rất ngon miệng, chẳng những vậy mà nó còn ăn rất nhiều, điểm này rất giống với Triệu Bân.
Sau đó, Triệu Bân lại tiếp tục nghiên cứu một phen.
Tiểu Kỳ Lân tuy nhỏ nhưng lại giống như một tòa bảo tàng, toàn thân đều là bảo bối, ẩn chứa vô số những điều thần bí, những gì mà hắn có thể nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, cho dù đích thân Hồng Uyên có đến đây thì chắc ông ta cũng không thể nhìn ra được huyền cơ gì, nguyên nhân không phải vì tu vi mà là vì nhãn giới bị hạn chế, nếu như có Nguyệt Thần ở đây thì mọi chuyện đã khác.
Dưới chân núi, mấy người Ma Tử đều đang ngửa đầu nhìn lên.
“Thật tốt”.
Hai chữ này mọi người không biết đã nói bao nhiêu lần.
Có thánh thú Kỳ Lân áp trận thì bọn họ còn sợ cái quái gì nữa.
Ba ngày sau Triệu Bân mới xuống núi.
Tiểu Kỳ Lân tung tăng nhảy nhót ngay bên cạnh hắn, có lúc đuổi hoa bắt bướm, có lúc lăn lộn trong thảm cỏ, giống như một con tiểu tinh linh, hai mắt mở to, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều rất mới lạ.
“Thật thú vị quá”.
Ma Tử nhìn thấy vậy thì thổn thức tặc lưỡi.
Một đứa trẻ hai tuổi dẫn theo một con tiểu Kỳ Lân trông thật là ngộ nghĩnh.
Cả hai đều có bộ dáng nhỏ xíu.
Trong đó lại có một đứa rất sôi nổi, đối với thứ gì cũng hết sức tò mò.
Bước chân nhỏ trông vô cùng kiêu ngạo oai phong, như muốn nói với tất cả mọi người: ông đây là đệ nhất thiên hạ!
“Đó đúng là Kỳ Lân sao?”
“Nó… hơi khác so với những gì ta tưởng tượng”.
“Chà… trông cứ như chó con vậy”.
Tất cả người dân trong thành đều tập trung lại xem, ánh mắt của ai cũng sáng lên, trước nay bọn họ đều chưa từng có vinh hạnh được nhìn thấy thánh thú Kỳ Lân, đây chính là thánh thú trong truyền thuyết, nhưng thứ mà bọn họ nhìn thấy lúc này lại là một tên nhóc rất vui vẻ đáng yêu, khiến cho ai cũng muốn chạm vào.
Có rất nhiều linh thú cũng chạy tới, nhưng đều nằm phủ phục trên mặt đất.
“Ngươi mạnh mẽ lên chút có được không?”
Ma Tử liếc mắt nhìn Liệt Diễm kim ưng bên cạnh rồi nói.
Thánh thú Kỳ Lân xuất thế là một sự kiện lớn, vì vậy hắn ta mới cố ý triệu hồi Liệt Diễm kim ưng về đây, nhưng thú cưỡi của hắn ta có vẻ hơi nhát gan, mặc dù ngày thường nó rất kiêu ngạo, nhưng vừa nhìn thấy tiểu Kỳ Lân kia thì lại nằm phủ phục an phận, không dám nhúc nhích.
Nhát gan thì sao, nhát gan thì mới được an toàn.
Liệt Diễm kim ưng tuy không biết nói nhưng thần thái đã đại biểu cho tất cả.
Không hiểu sao khi nó vừa nhìn thấy tiểu Kỳ Lân thì liền cảm thấy toàn thân khó chịu, ở linh giới, Kỳ Lân không ít lần đánh nó cho nên đã tạo cho nó bóng ma tâm lý, lúc này thậm chí chỉ là một con tiểu Kỳ Lân cũng có thể khiến cho nó khiếp sợ.
Ngoài ra nó cũng chịu ảnh hưởng bởi huyết mạch áp chế.
Thánh thú Kỳ Lân không chung cấp bậc với nó.
Mà tiểu Kỳ Lân này cũng chẳng phải là thánh thú bình thường, huyết mạch của nó chính là huyết mạch của hoàng tộc.
Phượng Vũ cũng ho khan.
Liệt Diễm kim ưng quả thật rất nhát gan, nhưng Xích Diễm loan tước của cô ta cũng không khá hơn là bao.
Đối với linh thú đồng cấp, ngoại trừ tứ đại thần thú thì làm gì có linh thú nào dám gây sự với Kỳ Lân.
Quác!
Kim Sí đại bằng cũng đang ở đó, kêu lên mấy tiếng.
Kim Sí đại bằng vẫn còn mạnh mẽ hơn Liệt Diễm kim ưng cùng Xích Diễm loan tước, tuy kí ức và huyết mạch của nó bị phong ấn nhưng khí thế của nó vẫn còn đó, nó là một linh thú không sợ trời không sợ đất, vừa nhìn thấy tiểu Kỳ Lân thì đã muốn nhảy lên đánh một trận.
Bốn tên nhóc này chỉ hận đã gặp nhau quá muộn.
Ba con chim lớn ngồi xổm ngay ngắn.
Mà tiểu Kỳ Lân thì đang bị vây vào giữa, nó ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn, cảm thấy ba con chim lớn trông rất quen, bởi vì huyết thống cho nên nó cũng được truyền thừa ký ức, tất nhiên có thể nhận ra các loại linh thú.
“Đánh nó một chút không?”
Liệt Diễm kim ưng liếc mắt nhìn loan tước cùng đại bằng.
Hiếm khi mới có thể gặp được Kỳ Lân, hơn nữa còn là một con tiểu Kỳ Lân, sao không nhân cơ hội này mà giáo huấn nó một chút?
“Bọn ta không bắt nạt con nít”.
Đại bằng cùng loan tước đáp lại, rất có khí phách.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!