Quác! Quác!
Dưới ánh trăng, một con hạc trắng bay ngang bầu trời.
Đó chính là thú cưỡi của hoàng phi, trong cơ thể của nó tiềm tàng Tiên lực, Triệu Bân có thể cảm nhận được rõ ràng. Thú cưỡi quý hiếm bậc này sợ là trên toàn cõi Đại Hạ cũng không tìm thấy con thứ hai, quả thực rất xứng với thân phận cao quý của hoàng phi Vũ Linh.
Con hạc trắng đang bay về Đế Đô.
Trong thời gian này Triệu Bân đã mấy lần muốn chuồn đi.
Tuy nhiên lần nào hắn cũng bị hoàng phi xách trở về.
Lý do cũng rất đơn giản, hắn phải trở về Thiên Tông đợi.
Triệu Bân ngồi khoanh chân lại, ủ rũ không nói lên lời. Đêm nay đáng ra hắn không nên ra ngoài, suýt chút nữa là mất luôn cái mạng nhỏ. Trong lúc này hắn cũng liên tục liếc mắt trộm nhìn hoàng phi rồi suy tư.
Người phụ nữ này cũng toát ra điều gì đó rất thần bí.
Hoàng phi nhắm mắt khoanh chân tĩnh tọa thiền định, cả đoạn đường không nói một lời nào.
Hoàng phi tĩnh tọa thiền định vững như núi Thái Sơn, nhưng trạng thái của Triệu Bân thì không được tốt cho lắm. Hắn liên tục nhìn trộm hoàng phi, nhưng mỗi một lần nhìn trộm đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Không phải ai cũng có thể nhìn trộm hoàng hậu của Đại Hạ, nếu như tinh thần không vững thì kẻ nhìn trộm sẽ rơi vào một vòng xoáy vô định.
“Chuyện xảy ra ngày hôm nay không được nói cho người khác biết”.
Hoàng phi đột ngột lên tiếng, lời nói rất uy nghiêm.
Triệu Bân vừa dụi dụi mắt vừa gật đầu, cho dù hoàng phi không căn dặn thì hắn cũng sẽ không đem chuyện này đi nói với người khác. Lỡ như lão tổ U Tuyền thẹn quá hóa giận thì nói không chừng hắn sẽ bị làm khó dễ, nên cẩn thận vẫn tốt hơn.
Sau một cuộc đối thoại đơn giản, cả hai lại im lặng.
Triệu Bân không còn dám nhịn trộm bà ấy nữa, trong cái đầu nhỏ của hắn cũng không biết đang suy tính điều gì.
Thử nói xem, đường đường là hoàng hậu của triều Long Đại Hạ, một cường giả cảnh giới Chuẩn Thiên hàng thật giá thật, thế mà nửa đêm không ở trong cung lại chạy ra ngoài làm gì, chẳng lẽ lại chạy ra ngoài du sơn ngoạn thủy?
Nếu vậy thì hoàng đế phải cô đơn biết bao!
Lúc này, hoàng phi đột nhiên mở mắt ra liếc nhìn hắn.
Trong chớp mắt Triệu Bân liền cảm thấy run rẩy.
Hắn quên rằng người trước mặt mình có khả năng đọc tâm ngữ.
"Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa".
Triệu công tử lau máu mũi rồi ngồi thẳng dậy.
Hắn luôn luôn chảy máu mũi không đúng lúc, việc lập khế ước cộng sinh đã khiến cho hắn có thể thấy được ký ức của Long Phi, nhưng bên trong ký ức đó lại có rất nhiều hình ảnh hết sức tươi mát thoát tục. Bây giờ, mỗi khi hắn nhìn thấy hoàng phi thì sẽ không tự giác mà cảm thấy miên man bất định, đây đúng là một bệnh khó trị.
Vèo!
Con hạc trắng bay đi với tốc độ cực nhanh, không lâu sau thì bọn họ đã đến Đế Đô.
Trời đã về khuya, trong Đế Đô phồn hoa lúc này cũng có rất ít người qua lại.
"Mau chóng quay về tông môn".
Hoàng phi thả Triệu Bân xuống, còn mình thì trở về hoàng cung.
Bà ấy đã đi rất xa nhưng vẫn truyền lại một lời nói: “Ngươi nợ ta một mạng, sau này phải nhớ cho kỹ”.
"Nhớ kỹ".
Triệu Bân nói xong lại chạy ra khỏi Đế Đô.
Tất nhiên là hắn không chạy về Thiên Tông mà là chạy đến núi bất tử.
Lần này hắn đã biết khôn, để phân thân đi trước, tạo nên một trận pháp khắc chế ở phía trước. Nếu như gặp nguy hiểm thêm một lần nữa thì hắn có thể sử dụng thuật triệu hồi ngược để thoát thân.
May cho hắn, trên đường đi sóng yên biển lặng.
Đến gần sáng thì hắn mới tới núi Bất Tử.
Để nghênh đón hắn, các nhân tài của Ma gia cũng đặc biệt xếp hàng chờ đợi, chủ yếu là vì muốn tận mắt nhìn thấy hắn. Cả ngày ở đây nhìn phân thân cũng không có gì thú vị, phải nhìn bản chính thì mới thú vị, chắc chắn là trông rất vừa mắt.
"Chậc chậc chậc".
Mấy lão già tặc lưỡi liên tục, vây chặt Triệu Bân ngay tại chỗ.
Ánh mắt của ai nhìn hắn cũng giống như là đang nhìn khỉ.
Con khỉ Triệu Bân này quả nhiên trông rất vừa mắt, có mấy lão già không đứng đắn thỉnh thoảng còn đưa tay ra nắn bóp chân tay nhỏ của Triệu Bân… ừmm... cảm giác thật tốt, nếu như có thể búng vào tiểu kê kê của hắn thì cảm giác chắc còn tốt hơn nữa.
So với người của Ma gia thì người của Triệu gia rất lo lắng.
Đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị cải lão hoàn đồng?
“Uống sữa không?”, Ma Tử nhếch miệng cười hỏi.
“Nói mãi không chán à?”, Triệu Bân liếc Ma Tử một cái rồi nhấc chân đi vào trong thành.
Vẫn là thành Thiên Thu an toàn nhất.
"Sao lại cải lão hoàn đồng?"
Trên suốt đoạn đường hắn bước lên núi thì mấy trưởng lão đều ngoái đầu nhìn đi nhìn lại. Bọn họ đang xem xét bệnh tình của Triệu Bân, nhưng có xem cỡ nào thì cũng không xem ra nguyên do. Ngay cả Ngũ Đại Thiên Võ còn không tìm ra nguyên do căn bệnh của hắn thì đừng nói tới bọn họ.
"Nếu muốn giết Ân Minh lần nữa thì khó lắm".
Một trưởng lão hít sâu một hơi, nói xong còn nhìn thoáng qua Phượng Vũ.
Phượng Vũ chỉ im lặng không nói lời nào nhưng đôi mắt đã toát ra sát khí, làm ký chủ của Cửu Vĩ thì chắc chắn sẽ rất khó để giết chết, nhưng cô ta cũng sẽ không bỏ cuộc, chấp niệm tiêu diệt Ân Minh cô ta đã có từ rất lâu, khắc sâu vào trong tâm khảm của mình, cô ta nhất định sẽ đem đầu Ân Minh đặt trước phần mộ của ca ca.
"Không tồi".
Triệu Bân hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, giống như một trưởng lão đang đi kiểm tra tiến độ công việc.
Bây giờ thành Thiên Thu đã thay đổi rất nhiều, đã có nhiều lầu các và cửa hàng hơn. Người của Ma gia cũng hết sức bận rộn, có nhóm vẽ bùa, có nhóm lắp ráp xe nỏ, trông ai cũng tràn đầy năng lượng. Sức mạnh chiến đấu tổng thể của bọn họ đang dần dần được cải thiện.
Trong lúc hắn vừa đi vừa suy nghĩ thì mọi người đã lên đến đỉnh núi.
Nói là đỉnh núi thì cũng không chính xác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!