“Còn là giả được chắc, thư khiêu chiến cũng đã gửi đi rồi”.
“Có kịch hay để xem rồi”.
Các đệ tử không tập trung tu luyện thì nhìn đâu cũng thấy, sau khi nghe thấy tin tức đã nhanh chóng chạy đến diễn võ đài, hạng tư nội môn đánh với hạng ba nội môn, sẽ là một trận quyết đấu đầy phấn khích, chỉ không biết là Cơ Ngân bị tổn hại căn cơ có thể lấy ra bao nhiêu lực chiến, Tinh Hồn không phải là đệ tử bình thường, một kẻ tàn nhẫn có thể nghiền nát Ngao Diệt cũng không phải là người đơn giản như thế.
Dưới ánh nắng mặt trời, diễn võ đài tập trung đầy người.
Mấy người chạy tới hóng hớt đứng đông như rạ, ai cũng chọn cho mình một chỗ ngồi, cả các trưởng lão đang nhàn rỗi cũng tìm một đỉnh núi, chọn vị trí thoải mái ngồi xuống, tiện tay cầm tẩu hút thuốc, hút xoẹt xoẹt, trong làn sương khói lượn lờ, trông họ như tiên nhân.
“Đánh chết luôn càng tốt”.
Bọn Ngô Khởi cũng chạy tới, đứng đó nghiến răng nghiến lợi.
Theo cùng họ chính là Ngao Diệt, hắn ta luôn muốn lấy lại Huyền Giáp của mình, hôm nay đó chính là một cơ hội, tìm Tinh Hồn thương lượng một chút, nếu có thể lấy lại Huyền Giáp, hắn ta sẽ trả một cái giá rất cao.
“Đến rồi”.
Không biết là ai hô lên một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Ngoài cổng diễn võ đài, một bóng người nhỏ bé đang đi từng bước tới đây.
Đó chính là Tinh Hồn, đầu bạc mắt vàng.
Huyết mạch của hắn ta thật sự rất quỷ dị, quanh người hắn có thứ sức mạnh lượn lờ, có dị tượng xen lẫn, những huyết mạch đặc biệt khác đứng trước mặt hắn ta cũng thấy cực kỳ áp lực, đó chính là áp chế từ huyết mạch, đôi mắt màu vàng của hắn ta không phải là đồng tử bình thường, nhìn thế nào cũng giống hai mặt trời nhỏ, đặt trong mắt hắn ta lóe ra ánh sáng, trông cực kỳ chói mắt.
“Ra mắt sư huynh”.
Mọi người đều tránh ra một con đường, lời bàn tán không hề ít.
Tinh Hồn cực kỳ kiêu ngạo, không liếc lấy một cái, đáp lời lại càng không, mỗi một bước đi đều có khí uẩn lan tràn, khi đáp xuống đài chiến đấu còn tạo thành tiếng bịch, những vết rạn nứt lan ra tận bìa võ đài.
“Một trăm vạn, phế hắn”.
Ngô Khởi nhanh chóng lên tiếng, tất nhiên là nói với Tinh Hồn.
Ngượng ngùng là Tinh Hồn hoàn toàn không hề quan tâm, tinh thần cực kì tốt và muốn nói rằng lão tử đến đây để đánh nhau, không rảnh quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của các ngươi, còn nữa, muốn xem ta như mũi tên bắn người hả, ngươi là cái thá gì.
“Ngươi…”, sắc mặt Ngô Khởi trở nên dữ tợn.
Tinh Hồn chỉ lẳng lặng đứng đó, có thể thấy hắn ta hoàn toàn không xem ai vào mắt, Ngô Khởi có người chống lưng thì hắn ta cũng có, là Hồng Tước nhặt hắn ta về đấy, Hồng Tước chính là người chống lưng cho hắn ta, người khác, hắn không quan tâm tới.
“Giúp ta lấy lại Huyền Giáp, giá cả có thể bàn”, Ngô Khởi quệt mũi, Ngao Diệt đã lên tiếng, hắn ta cũng là kẻ kiêu ngạo, chẳng mấy khi để mình lộ vẻ yếu thế, nhưng vì Huyền Giáp, hắn ta cam tâm cúi đầu trước Tinh Hồn.
Đáng tiếc, Tinh Hồn cũng không nể mặt.
Vẻ mặt Ngao Diệt cũng cực kỳ khó coi.
Nhiều người như thế mà lại không chịu nể nang gì, vả vào mặt lão tử như thế ư?
Còn ở đó mè nheo dây dưa nữa, lão tử đạp ngươi chết tươi.
Đó sẽ là câu trả lời của Tinh Hồn, lão tử có người chống lưng to, ta thích tùy hứng vậy đấy.
Các đệ tử ở đó đều ho khan.
Nói thẳng ra, tác phong hành xử của Tinh Hồn là kiểu dầu muối không vào, người như thế, trong đầu chỉ có một cọng gân, rất khó lăn lộn, bởi vì có thể đắc tội với người ta bất kỳ lúc nào.
Hết cách rồi, ai bảo huyết mạch của hắn ta bá đạo cơ chứ?
Hơn nữa, còn có một người chống lưng rất mạnh.
Đệ tử cả Thiên Tông này, e là chỉ có mình hạng nhất Long Phi, hạng hai Thiên Vũ mới có thể khiến hắn ta ngoan ngoãn cúi đầu, thế giới nắm đấm là to nhất này, đừng nói đạo lý làm gì cho mệt.
Vấn đề là! Long Phi đang ngủ say, trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại.
Vấn đề là, Thiên Vũ đang ở biên quan, cũng không thể trở về ngay được.
Thế thì bây giờ Tinh Hồn chính là hạng nhất Thiên Tông, nói thế cũng không đúng, người có thể đánh nhau với hắn ta cũng không nhiều, ngày xưa Ngao Diệt có Huyền Giáp còn đánh được một vài hiệp, bây giờ ấy à! Thua kém quá xa.
“Đến rồi”.
Trong tiếng xì xào bàn tán ấy, lại có người gào to.
Triệu Bân đến rồi, hắn sải bước chân đi tới.
Thấy hắn, các nữ đệ tử lại bắt đầu sáng rỡ hai mắt.
Tên nhóc này thật sự rất đáng yêu.
“Cơ Ngân”.
Sắc mặt bọn Ngô Khởi lại bắt đầu khó coi, nghiến răng nghiến lợi.
Về phần các đệ tử khác thì đều mang vẻ mặt kính sợ, uy danh của Cơ Ngân đều trải qua những trận đánh mà thành, điểm này không phục cũng không được, dù không phải là túc chủ của cửu vĩ thì vẫn là một yêu nghiệt nghịch thiên.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Triệu Bân sải bước lên đài.
Khoảnh khắc đó, hắn còn so chiều cao với Tinh Hồn.
Ờ… Tinh Hồn vẫn cao hơn.
Nói cách khác, đệ tử ở Thiên Tông này nhiều như thế, chọn bừa người nào… Cũng cao hơn hắn.
“Cơ Ngân, lại gặp nhau rồi”, Tinh Hồn cười lạnh.
“Đã gửi cả chiến thư rồi, ta có thể không đến ư!”, Triệu Bân nói xong bèn cúi đầu nhìn đài chiến đấu, Tinh Hồn không ngốc, sợ hắn dùng thuấn thân nên đã khởi động Bát Cực Cấm Phong, chẳng qua là người ngoài rất khó nhìn thấy, hắn có thiên nhãn nên mới biết có một loại sức mạnh thần bí đã khắc vào đài chiến đấu, trong phạm vi trăm trượng, ai đứng trên đó đều có cảm giác buồn nôn… Cực kỳ áp lực.
“Năm trăm vạn, có giỏi thì cứ lấy”.
Tinh Hồn không nói nhiều lời vô nghĩa, một xấp ngân phiếu được đặt lên đài.
“Sư huynh rộng rãi thật”, Triệu Bân chuyển tầm mắt, nhìn xấp ngân phiếu.
Đệ tử dưới đài cũng sáng mắt lên.
Tiền là một thứ rất tốt, ngoài những kẻ gia đại nghiệp đại, làm gì có ai không thiếu tiền.
Nói chính xác hơn là thiếu tài nguyên tu luyện.
“Đến đi”.
Tinh Hồn hét to, khí thế ngút trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!